Đoạn Trường (1)

168 9 12
                                    

OOC là cái chắc! OOC là cái chắc! OOC  là cái chắc! 

Tôi gọi Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ là Ngụy Anh và Lam Trạm là vì lười chuyển tên qua lại.

Thiết lập: Ngụy Anh lúc này đã tỉnh lại sau khi bị tẩu hỏa nhập ma ở trận đánh Bất Dạ Thiên nhưng trong lúc tẩu hỏa nhập ma đã mất đi trí nhớ. Sau đó bị tứ đại gia tộc truy giết nên mang theo Âm hổ phù bỏ trốn. 

Ngụy Anh không nhớ được bất kỳ người nào trừ Giang Trừng, Giang Yếm Ly, Ôn Tình, Ôn Ninh.

Đây là thiết lập của mình! Đây là thiết lập của mình! Đây là thiết lập của mình!

---------------------------------------------------------

Yêu người nhiều tới nỗi yêu thêm một chút nữa cũng không được 

Mặc kệ một đời sáng suốt, ta tình nguyện hóa dại khờ

 Hồng trần ngắn ngủi như một tiếng cười, nguyện cùng người bên nhau

---------------------------------------------------------

"Hắn đã chạy vào trong núi Ngũ Đài rồi." 

"Mặt trời đã xuống núi, lúc này âm khí mạnh nhất, chúng ta không thể đuổi theo được nữa đâu." Một tên nào đó trong đám tu sĩ lên tiếng nói. 

Bọn hắn đang đuổi bắt Ngụy Anh để đoạt được Âm Hổ phù, từ hôm ở thành Bất Dạ Thiên đến nay cũng đã được 10 ngày rồi, mãi vẫn chưa bắt được hắn.

"Kim tông chủ muốn mạng của hắn, Ngụy Anh hắn ta đang bị thương nặng, chúng ta nên tranh thủ thời khắc này mà giết quách hắn cho xong việc." Một kẻ khác lại lên tiếng nhắc nhở. 

"Hừ, ai ở đây mà không muốn giết hắn. Chính tên ác nhân đó đã giết chết đại ca của ta tại Bất Dạ Thiên. Ta phải dùng máu của Ngụy Anh để tế vong linh của đại ca ta." 

"Cả ta nữa!" 

"Phụ mẫu của ta nữa!" 

"Giết hắn!"

"Bắt giết hắn!" 

Đám đông hò hét muốn giết Ngụy Anh, tiếng người vang vọng khắp núi. 

Chuyến này phải bắt giết được tên ma đầu kia, thứ nhất là để có được đống tiền thưởng từ chỗ của Kim Quang Thiện, thứ hai là kẻ nào ở đây giết được hắn; chẳng phải sẽ ghi danh sử sách muôn đời cái danh "Trừ gian diệt họa" hay sao.

"Mau lên, ở đây có vết máu của hắn lưu lại, chia nhau ra đi tìm. Khi nào tìm thấy hắn thì hãy bắn pháo hiệu. Hắn chỉ còn lại chút hơi tàn với thân thể đầy vết thương kia. Ta không tin là hắn có thể chống lại cả một đám chúng ta." Tên cầm đầu vừa hạ lệnh xuống, tiếng bước chân sột soạt bèn tản vào rừng cây rậm rạp của núi Ngũ Đài. Mấy trăm nhân mã chia ra bốn phía đuổi theo một mình Ngụy Anh.

.

Sâu bên trong rừng cây rậm rạp, một bóng người đang tức tốc chạy đi, áo bào màu đen có hoa văn mặt trời lửa đỏ của Kỳ Sơn Ôn thị bay phần phật trong gió lạnh. Bên trong khu rừng tối đen như mực, vài ánh hoàng hôn le lói xuyên qua tán cây cao, chiếu rọi một chút lên tấm lưng đã bị cắm mấy chục mũi tên, máu không ngừng chảy ra ướt đẫm lưng áo. 

Ma Đạo Tổ Sư - Đoản Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ