Mặt Trăng, hành tinh mang danh là vệ tinh tự nhiên duy nhất của Trái Đất. Mặc dù được con người biết đến từ thời tiền sử, nhưng chưa có bằng chứng nào chứng minh rõ ràng sự hiện diện của mặt trăng là trước hay sau, hay cùng lúc với sự tồn tại của Trái Đất. Trong tương lai xa, khoảng cách từ Mặt Trăng đến Trái Đất sẽ tăng dần do hiệu ứng thủy triều. Mặt trăng sẽ nhỏ dần và có thể một lúc nào đó, kết thúc sứ mệnh gắn bó với Trái Đất.Đó là những gì Shouto học được từ Katsuki khi nói chuyện phiếm vào đêm trăng nào đó.
- Vậy trái đất chắc buồn lắm anh nhỉ?
- Buồn hả?
- Bởi vì người bạn từng quen thuộc sẽ xa cách mình, thậm chí còn không thèm nhìn mặt mình nữa...
- Ra vậy... Nhưng cũng chưa đúng, mặt trăng đâu chủ động tách xa trái đất đâu? Nguyên nhân là hiệu ứng thủy triều đó!
- Vậy thì cả hai cùng buồn!
- Haha... có lẽ vậy~
Nhớ lại khoảnh khắc đó, Shouto chẳng thể vui chút nào. Cứ thế kể từ ngày chia tay hôm đó, Shouto lúc nào cũng đúng 12 giờ đêm mà ra chỗ hẹn. Em chờ, nhưng Katsuki chưa bao giờ xuất hiện. Ban đầu em vẫn muốn nghĩ Katsuki đang nói đùa, rằng Katsuki chỉ muốn tạo bất ngờ cho em, thế rồi mọi chuyện vẫn cứ như vậy. Một lần, hai lần, rồi ba lần, chỉ mình em lẻ loi dưới màn trời đêm thăm thẳm. Bốn lần, năm lần, rồi sáu lần, cả thế giới như bỏ mặc cậu bé đang thức và chờ đợi một điều chẳng bao giờ xảy đến. Bảy lần, tám lần,...
Shouto kéo lên chiếc chăn mỏng bị trượt xuống khỏi hai vai, tiếp tục bộ dạng cuộn tròn và dựa vào thành tàu. Tiếng sóng biển dập dìu nối tiếp nhau, tựa như một bản nhạc dài vô tận. Sàn nhà lạnh buốt khiến cho em càng tỉnh táo, nhưng lại càng thấm nỗi cô đơn đang vây quanh mình.
"Chắc hẳn Katsuki cũng như mặt trăng nhỉ? Anh ấy không tự nhiên mà bỏ mình lại đâu..."
"Nếu không có mặt trăng nhỏ bé, trái đất to lớn đến mấy cũng khó mà tồn tại. Katsuki, anh biết mà..."
"Nếu không thể gặp nữa, có lẽ ngay từ đầu em không nên gặp Katsuki thì hơn..."
Hôm đó em không nên thức muộn, cũng không nên khóc to, cũng... không nên nhìn thấy mái tóc ánh vàng như vầng trăng êm dịu, để rồi thao thức nhớ nhung suốt đêm dài.
Shouto khóc rất nhiều, đến nỗi mũi bị nghẹn lại. Nhưng một đêm, em không khóc nữa mà chỉ yên lặng chờ đợi. Có lẽ mình khóc rất xấu, Katsuki nghĩ mình vẫn là bé hư nên giận và không gặp mình nữa. Nếu như mình không khóc nữa, liệu anh ấy có tha thứ không?
Thế rồi em ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, thoang thoảng. Cái mùi này luôn hiện hữu nơi đây, như mùi gỗ của nhiều loại cây nào đó xen lẫn với mùi hắc nhẹ được tạo bởi lửa. Em nhớ ra khi ở cạnh Katsuki, mùi hương đó rõ rệt hơn bao giờ hết, nhưng bởi vì nó luôn ở đó như một điều hiển nhiên nên em không mấy để ý.
Em đi xung quanh chỗ đó, mùi hương vẫn chỉ ở mức thoang thoảng. Men dọc theo vách tường rồi dừng chân tại cửa phòng ngủ của chính mình, thật kì lạ, phòng em lại là nơi có mùi hương rõ rệt nhất. Thế mà trước đây em chẳng nhận ra, chỉ mong mau chóng rời khỏi giường để đi đến bên Katsuki.
BẠN ĐANG ĐỌC
[AllBaku] ALL FOR KATSUKI
FanfictionOneshot hoặc mẩu truyện ngắn dài vài chap, nói chung mình không muốn chia ra thành nhiều đầu truyện nhỏ haha Có vài truyện sẽ ở thế giới AU (đề cập ngay ở đầu chương truyện đó). Bakugou bot Bakugou bot Bakugou bot Điều quan trọng phải nói 3 lần :3 D...