Chap 36

710 27 4
                                    

"Chae Chae, cả buổi sáng chị thấy em đều xem di động, rốt cuộc thì em đang xem gì vậy?"

Buổi sáng Park Chaeyoung đi tới phòng làm việc, kết quả toàn bộ buổi sáng đều có chút thất thần, thường thường sẽ lấy di động ra xem.

Park Sooyoung đi tới, cười hỏi. "Là cùng bạn trai nói chuyện phiếm phải không?"

Park Chaeyoung cười cười. "Không có."

Nói xong cô đưa điện thoại di động bỏ vào trong ngăn kéo.

Park Chaeyoung ở phòng làm việc tới 7 giờ, sau đó mới lái xe về nhà.

Về tới dưới lầu cô cũng chỉ tùy tiện ăn tối một chút liền trở về nhà.

Vừa vào cửa cô theo bản năng nhìn phòng khách. Phòng khách lúc cô đi như thế nào thì hiện tại vẫn là như vậy.

Park Chaeyoung đóng cửa, đổi giày rồi lập tức đi vào phòng ngủ.

Jeon JungKook từ công ty đi ra ngoài đã là 9 giờ, tài xế quay đầu lại hỏi. "Jeon tổng, đêm nay vẫn là trở về thành đông sao?"

Jeon JungKook dựa vào ghế, ánh mắt có chút lười biếng mà nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, lãnh đạm nói. "Trở lại Lâm Thuỷ Đài."

"Vâng."

Tài xế đem xe đi tới ngã rẽ phía trước thì quay đầu xe đi về phía Lâm Thuỷ Đài.

Jeon JungKook về đến nhà đã 10 giờ.

Anh đứng ở bên ngoài lấy ra chìa khóa mở cửa.

Cửa mở ra anh để ý thì không thấy dép lê của Park Chaeyoung.

Anh vào phòng khách thì thấy Park Chaeyoung mặc váy ngủ, xách theo bình tưới nước từ ban công đi vào.

Park Chaeyoung không nghĩ tới Jeon JungKook đột nhiên trở về, hai người nhìn nhau, ai cũng không có mở miệng nói chuyện.

Park Chaeyoung nhìn Jeon JungKook trong chốc lát rồi mở miệng nói chuyện. "Anh đã trở lại."

Jeon JungKook im lặng nhìn cô.

Trong phòng thực tĩnh, Park Chaeyoung nhìn Jeon JungKook. Cô bỗng nhiên cũng không biết nói cái gì mới phải.
Park Chaeyoung nghiêng người để bình nước lên tủ bên cạnh. "Đêm đã khuya, anh nhớ nghỉ ngơi sớm một chút."

Cô xoay người đi vào phòng ngủ.

Chỉ là mới vừa đi đến cửa phòng ngủ, Jeon JungKook bỗng nhiên từ sau lưng ôm lấy cô.

Trông nháy mắt thân thể cô cứng đờ.

Jeon JungKook hơi cúi đầu, mặt chôn ở cần cổ của Park Chaeyoung cứ như vậy ôm cô.

Thân thể Park Chaeyoung chậm rãi thả lỏng, cũng mặc kệ Jeon JungKook ôm mình.

Qua không biết bao lâu, Jeon JungKook ở bên tai cô thấp giọng hỏi. "Nhớ anh không?"

Park Chaeyoung nhìn phía trước, đôi mắt chớp chớp, sau một lúc lâu mới hỏi: "Vậy anh nhớ em sao?"

Jeon JungKook ừ một tiếng. "Nhớ, nhớ đến đêm không thể ngủ."

Anh dừng một lát, thanh âm càng thấp. "Park Chaeyoung, đời này của anh đều thua trong tay em."

Jeon JungKook chưa từng có nói qua lời âu yếm, Park Chaeyoung nghe được trái tim đều nhảy lên. Cô bất giác nắm chặt tay qua một lát mới xoay người ngẩng đầu nhìn lại anh và nói. "Thực xin lỗi."
Jeon JungKook vài ngày không được gặp, cũng không nghe được giọng nói của cô, có quỷ mới biết mấy ngày nay anh có bao nhiêu phiền lòng, lúc này gặp được người thì buồn bực trong lòng đã vơi đi hơn phân nửa, anh giơ tay xoa bóp cằm của cô, nói: "Ngày đó thật là chọc anh tức giận không nhỏ."

ROSEKOOK | NGHE NÓI TỔNG TÀI THẦM YÊU TÔINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ