Chap 1: Cô gái android xinh đẹp

265 31 4
                                    


 Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy một trần nhà màu trắng.

 Trong ý thức không rõ ràng ngay lập tức, tôi xoay sở để định hình suy nghĩ của mình.

 Bây giờ là mấy giờ ...?

 Mà này, tại sao tôi lại ngủ? Tôi đã làm gì trước khi đi ngủ?

"À, chào buổi sáng onii-chan ~"

 Từ sáu mươi cm sang trái, tôi nghe thấy giọng nói của em gái tôi, Miyabi.

"Onii-chan, anh có sao không? Anh có thể tự dậy được không?"

 Trong khi ý thức vẫn chưa rõ ràng, tôi cố gắng nâng người lên để đáp lại giọng nói đó.

 Tuy nhiên, tôi không thể duy chuyển một cách đễ dàng. Nó không giống như tôi đang bị kìm hãm bởi một cái gì đó. Tôi cảm thấy nặng nề, như thể tôi được làm bằng chì.

"Anh không đứng dậy được sao? Chờ chút."

 Miyabi xuất hiện trong tầm nhìn của tôi. Cô ấy là cô em gái dễ thương nhất mà tôi từng thấy. Mặc chiếc áo khoác trắng, em ấy nắm lấy tay trái tôi và kéo mạnh. Với sự giúp đỡ đó, tôi đã cố gắng để có nâng dậy được phần trên của mình.

Cảm ơn Miyabi. "

"Không sao, Onii-chan. Hơn nữa, anh thế nào?"

"À ... vâng, không sao"

 Tôi trả lời trong khi nghĩ rằng giọng của tôi cao một cách kỳ lạ. Có lẽ tôi đã ngủ quá nhiều và tai của tôi đang rối tung lên.

 Dù vậy, Miyabi vẫn ân cần nắm lấy tay tôi và đánh thức tôi khỏi suy nghĩ đó.

 Tóm lại, tôi là một nam sinh trung học bình thường. Mặt khác, nói một cách ngắn gọn, Miyabi là một nữ sinh trung học cơ sở. Được gọi là thiên tài khi mới 10 tuổi, em ấy đang thể hiện khả năng của mình trong lĩnh vực khoa học, đặc biệt là trong lĩnh vực chế tạo robot. Em ấy là một nữ sinh trung học hiện đang theo học chương trình giáo dục bắt buộc, nhưng lại ra vào phòng thí nghiệm của trường đại học.

 Do đó, Miyabi bận rộn. Thời gian gần đây, chúng tôi không dành nhiều thời gian cho nhau dù ở chung một nhà. Đã lâu rồi tôi không có Miyabi bên cạnh.

"Onii-chan, cho em biết tên, tuổi và ngày sinh của anh."

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Cứ nói ra đi"

 Vì một lý do nào đó, Miyabi có một tinh thần mạnh mẽ phi thường và luôn cố gắng. Tôi nói như thể bị nó thúc đẩy.

"Ừ ... ừm, Amano Homare, 17 tuổi, sinh ngày 15 tháng 4 ..."

''Tôi rất vui ... có vẻ như những ký ức quan trọng không bị mất.''

"Đúng rồi.

 Ở giữa những lời nói của mình, tôi nghĩ về những gì tôi đang nói.

 Tôi có thể thực sự nói rằng tôi không mất trí nhớ?

 Tôi nhớ tên, tuổi và ngày sinh của mình. Tôi biết em gái tôi, tôi nhớ bố mẹ tôi, những người luôn đi nghỉ và không bao giờ ở nhà, tôi nhớ bạn bè, bạn gái và giáo viên chủ nhiệm của tôi. Tôi nhớ rằng tôi vừa mới đạt điểm trong bài kiểm tra toán cuối cùng, và tôi nhớ tôi đã buồn như thế nào khi đánh rơi đồng 100 yên vào một rãnh nước bên đường.

Từ hôm nay trở đi, anh trai tôi là một android xinh đẹp ♡Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ