Ngồi trong phòng làm việc, Luffy ngã người ra sau ghế tranh thủ chợp mắt một lát.
Cả tuần nay bận dự án mới nên không được ngủ tí nào.
Chừng mười lăm phút sau thì thư ký Pan bước vào. Nhìn thấy anh đã ngủ y không dám lên tiếng, Sếp vất vả như vậy y muốn để sếp nghỉ ngơi thêm một lát.
Anh tuy bề ngoài đã ngủ nhưng thực chất vẫn còn thức.
Biết thư ký Pan có việc cần nói vội lên tiếng trước."Có chuyện gì sao?"
"Chủ tịch vẫn còn thức sao, tôi cứ tưởng anh đã ngủ nên không dám làm phiền."
"Có gì cậu cứ nói."
"Về chuyện dự án mới của công ty, đối tác muốn chúng ta đến Hokkaido để bàn bạc kĩ hơn."
Luffy gật đầu một cái như đã hiểu.
Báo cáo xong lịch trình của hôm nay
thư ký Pan vội xin phép rồi rời đi.
__Vì chuyến công tác này có lẽ sẽ kéo dài khá lâu nên Luffy phải về nhà chuẩn bị quần áo.
Về đến nhà anh vội lên phòng chuẩn bị mọi thứ rồi ra sân bay.
Luffy vừa mới đến sân bay liền thấy thư ký Pan liền hối hả chạy về phía anh.
Y là thư kí riêng nên những lần công tác như vậy đều cần đến y.
Chỉ mất khoảng hai tiếng cả hai đã có mặt tại Hokkaido.Anh ngồi trên xe nghe về dự án lần này, mắt nhìn sang bên đường ngắm nhìn mọi thứ.
Đột nhiên bóng dáng quen thuộc của ai đó nhanh chóng đập vào mắt.
Vốn định bảo tài xế dừng lại nhưng rồi lại thôi. 5 năm nay đã vô số lần anh nhìn thấy người giống cậu, kết quả đều là nhìn nhầm, lần này có lẽ cũng chẳng có gì khác biệt.--
Bên kia đường Law vội vàng leo lên xe buýt, không kịp chuyến này thì toi.
Lúc an an ổn ổn ngồi trên ghế, Law thở phào một hơi.
Thời gian từ quán cà phê cậu làm đến nhà trẻ mất 30 phút , cũng không lâu lắm...
Law bận việc làm còn phải bận cả Lozi nữa như đuổi theo thời gian vậy.Bình thường là bà Naha hoặc Lami sẽ đi đón Lozi
Nhưng hôm nay bà Naha bận đi ăn tiệc cưới
Còn Lami thì lại phải tham gia hoạt động ngoại khóa của trường.
Thành ra cậu phải xin bà chủ nghỉ sớm để đi đón con.
Xe buýt chạy chậm lại, Law nhanh chóng xuống xe. Từ trạm xe buýt đi bộ đến nhà trẻ mất hơn năm phút thôi, Law chạy vèo cái là xong.
Khi đến nhà trẻ thì cũng không còn bao nhiêu bạn nhỏ nữa, về hết cả rồi.
Những đứa bé ở lại tầm này hầu như đều có ba mẹ bộn bề công việc...giống cậu.
Lozi đang ngồi ở ghế trước lớp cùng với đứa bé khác."Baba của Lozi đến rồi!"Cô giáo nói
Cô giáo của Lozi nhìn nhỏ hơn Law mấy tuổi, trông mặt còn non nớt, hẳn là giáo viên thực tập."Lozi chào ba ba chào cô giáo."
"Được rồi, về thôi!"
Law muốn đi nhưng Lozi lại nhìn cậu rồi chỉ về phía bạn nhỏ kia. Bạn nhỏ đang nhìn chằm chằm cậu, ngượng ngùng rồi quay đi.
Nếu bây giờ Lozi về rồi thì bạn nhỏ này sẽ không có ai trò chuyện cùng, thật tội nghiệp...
Law biết Lozi nghĩ gì:
"Chúng ta ở đây cùng đợi ba mẹ của bạn ấy đến nhé?"
Lozi vui vẻ 'Dạ' một tiếng rồi chạy lại ghế nhỏ kế bên ngồi. Law ngồi xuống sàn kế bên bé con, đem sữa chua trong cặp ra cho Lozi cũng cho bạn nhỏ kia một hũ.
Kiku hai tay cầm lấy, ngại ngùng nói cảm ơn cậu.
Lozi lúc này nói với ba ba của mình:"Bạn ấy tên là Kiku ạ !" Là người bạn đầu tiên của Lozi khi đi học đó.
Nghe tên mình, Kiku cười toe gãi gãi đầu.Cô giáo trẻ ở trong lớp đang nôn nóng muốn về nhà ,nhưng khổ nỗi chưa có phụ huynh của Kiku tới.
Nếu còn không nhanh nhanh đến,
cô giáo sẽ bị đuổi việc làm thêm ở tiệm bánh mất.
Ngày đầu tiên đi làm mà lại...
Law nhận ra sự vội vã nóng ruột của cô giáo trẻ. Cậu ở đây canh chừng Lozi thì không có việc gì rồi, với cả Kiku cũng rất ngoan."Cô có việc thì cứ đi, tôi sẽ canh chừng Kiku."
Cô giáo nghe vậy liền không ngại, nói cảm ơn nhiều lần rồi xách cặp chạy nhanh đi.
Mấy lớp bên cạnh cũng không còn bao nhiêu bạn nhỏ nữa, Lozi và Kiku chén sạch sữa chua rồi.
Law không cho Lozi ăn nữa, tối về còn phải ăn cơm.
Lozi và Kiku buồn chán chơi oẳn tù tì suốt mười phút, Law thì ngồi ngẩn ngơ.
Lát sau trước cổng lớn có chiếc xe hơi màu đen, xe vừa đỗ ngay đó liền có người đàn ông cao cao đi tới phía họ.
Law vẫn còn ngẩn ngơ, tâm hồn đang trôi lên tận mây trôi lên tận mây trắng, đột nhiên bị tiếng hét làm cho tỉnh."Chú già ơi!"
Kiku vừa hưng phấn vừa bất ngờ, nhảy khỏi ghế chạy đến người đàn ông kia. Đây chắc là phụ huynh của Kiku rồi...
Lozi tròn xoe mắt nhìn chú cao cao kia bế bổng Kiku chơi máy bay mà không khỏi hâm mộ.
Bình thường baba cùng lắm chỉ bỏ Lozi vô thùng rồi kéo đi thôi.Law dắt tay Lozi lại gần, cậu gật đầu xem như chào hỏi, người kia nhếch môi gật đầu về phía cậu.
"Kiku, đây là người nhà của con sao?"
Law hỏi cho chắc chắn.Kiku gật đầu như giã gạo:
"Phải ạ, là chú, là chú già."Kid thoáng cau mày.
Hắn chỉ mới 29 thôi mà đứa cháu này không thể gọi hắn bằng một cái tên nào tử tế hơn hay sao.
Kiku gọi Kid là chú già bởi vì cha của bé nói, chú lớn to đầu rồi mà còn chưa có vợ.Law gật gật đầu, Lozi nói tạm biệt hẹn gặp lại với Kiku rồi được baba dắt đi.
Kid sững người một lát, không biết vì sao.
Nhưng lát sau liền khôi phục lại.
Ngẩn ngờ nhìn theo Law"Cậu ấy đẹp thật"
--
Kid đem cháu trai về đến nhà.
Nhưng trong lòng lại cứ nhớ dến khuôn mặt hắn gặp hồi chiều
Kid có chút rung động.
Quả thực Law rất đẹp nhìn cách cậu nói chuyện cũng cảm được cậu là con người rất dịu dàng nữa.