16-20

4 0 0
                                    

CHƯƠNG 16

Lại qua một thời gian, bên ngoài lại nổi lên mưa rào tầm tã, nơi nào cũng không đi được. Bùi Vận ở nhà buồn bực ngán ngẩm mà nằm một ngày, nhìn ngoài cửa sổ âm u nước mưa vẫn chưa dừng, thật dài thở ra một hơi.

Trước đây thời điểm như vậy cũng không cảm thấy thế nào, hiện tại lại cố tình đặc biệt cô quạnh.

Con người quả nhiên có lòng tham, càng nắm giữ càng muốn được nhiều hơn.

Đối với một người sản sinh ỷ lại thật đúng là gay go.

Bùi Vận suy nghĩ lung tung nửa ngày, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, thở dài vẫn là thuận lợi bấm dãy số Tề Thịnh thử vận may.

Đối phương âm thanh ổn định từ tính rất nhanh thông qua điện thoại truyền đến: "Chuyện gì vậy?"

"Không có gì, " Bùi Vận liếc nhìn bên ngoài màn mưa, "Mưa rất lớn, lái xe phải cẩn thận."

"Không cần lo lắng, ngày hôm nay có tài xế đưa anh."

"Lại về muộn à?"

"Ừm."

"Lại có xã giao?"

"Không có, " Ngữ khí Tề Thịnh buông lỏng một chút, "Chỉ là lưu lại nơi này xem xét tình huống."

Bùi Vận bật thốt lên: "Đêm nay em mang cơm tới cho anh nhé!"

Nói xong anh mới ý thức được đề nghị này có vẻ hơi quá rồi, không khỏi nín thở.

Cùng Tề Thịnh bên nhau mấy ngày nay, chỉ là công việc của hai người, ngay cả người bên cạnh, đều không ai hiểu rõ.

Anh có lo lắng, Tề Thịnh chắc chắn cũng có suy tính, về điểm này hai người ngược lại là vạn phần ngầm hiểu nhau.

Quả nhiên, Tề Thịnh chần chờ mới nói: "Chuyện này, có thể không tiện lắm hay không?"

"Anh yên tâm, " Bùi Vận nắm tóc, "Em chỉ đưa đến dưới lầu, không đi lên."

"... Anh không phải ý này, " Tề Thịnh lo lắng nói, "Chỉ là mưa lớn như thế..."

"Không sao, " Bùi Vận vô tình nhún nhún vai, "Xử lý sự cố hiện trường mưa bão em đều trải qua, loại này tính là gì?"

Tề Thịnh rốt cục không từ chối nữa: "Được, em đến thì điện thoại cho anh."

"Biết đến." Thấy Tề Thịnh đồng ý Bùi Vận đáp một tiếng, bắt đầu suy nghĩ khẩu vị đối phương, đầu bên kia điện thoại bất thình lình truyền đến một câu nói, "Bùi Vận?"

Bùi Vận căng thẳng trong lòng: "Cái gì?"

"Cám ơn em." Thanh âm ôn hòa nhẹ nhàng nhợt nhạt mà truyền đến, sau đó liền ngắt kết nối.

Động tác này lưu lại di chứng chính là ngay cả cơ hội trả lời Bùi Vận cũng không có, anh không khỏi nổi da gà suýt chút nữa không thể tin được mình có nghe lầm hay không.

Đợi đến khi Bùi Vận đem thức ăn tự tay làm dự tính ra cửa, lúc trước mưa to giàn giụa đã biến thành mưa nhỏ tích tích lịch lịch, làm cho anh âm thầm cảm khái ông trời có mắt.

CNTDNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ