Nhật ký của Lĩnh

213 39 0
                                    

Tên truyện: 成岭日记
Tác giả: aiyaqiezhu

-═══════-

Chào mọi người, ta tên Trương Thành Lĩnh, là Thành Lĩnh trong "hoành khán thành lĩnh trắc thành phong", là một cô nhi. Nhà ta bởi vì một mảnh lưu ly giáp mà đưa tới đại họa, cả nhà chết thảm, trước khi chết cha ta rạch một đường trên bụng ta rồi đem lưu ly giáp giấu vào đó, kêu ta mau chạy, đừng tin tưởng ai cả. Vết thương thật sự rất đau, ta muốn khóc lại không khóc nổi, chỉ có thể nhân lúc hỗn loạn giả làm một gã sai vặt dưới sự giúp đỡ của ông lão lái đò lảo đảo trốn ra ngoài. Cũng vào lúc này, ta gặp được một trong những người quan trọng nhất trong đời —— sư phụ của ta Chu Tử Thư.

Sư phụ lúc đó còn chưa phải là sư phụ của ta, ăn mặc rách rưới, trông còn rất bẩn thỉu, tóc tai hỗn loạn, khuôn mặt đen sạm thô kệch, râu quai nón vây thành một vòng. Đừng nhìn dáng vẻ y như vậy, ngược lại võ công rất cao cường, nhanh gọn đánh gục đám người xấu đuổi theo chúng ta, một đường che chở chúng ta đến ngôi miếu đổ nát.

Chỉ có điều võ công của Chu thúc mặc dù bộc phát rất mạnh, nhưng sức bền lại chẳng ra sao cả, đến trong miếu liền bắt đầu suy yếu ngồi tĩnh tọa, giá trị vũ lực tụt xuống rất nhanh. Thật đúng là nhà dột còn gặp mưa, đám người xấu đúng lúc này đuổi tới, lão gia gia cũng bị đả thương, còn dư lại cái tên trói gà không chặt là ta đây cùng với Chu thúc đang chờ cập nhật rồi khởi động lại, cơ bản đều là chờ chết.

Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, tỷ tỷ xinh đẹp nhưng hung dữ mà chúng ta gặp lúc trước đột nhiên tới cứu, cùng đi còn có vị công tử bạch y kia, tóc dài phiêu dật, da trắng như ngọc, môi hồng răng trắng, mắt sáng linh động... Tóm lại chính là đặc biệt đẹp mắt, ta nhìn tới ngu người. Nhưng vị công tử này nhìn cũng chẳng nhìn ta một cái, ngược lại đi ôm Chu thúc đang muốn ngã sấp xuống, bị Chu thúc thẳng nam của ta một kiếm vung tới buộc y hạ cái eo hoàn mĩ để tránh thoát, người này còn đuổi tận không buông kẹp lấy mũi kiếm đang sống sờ sờ của người ta bẻ cong. Trên miệng y vừa nói "Hảo kiếm", ta cảm thấy trong lòng sư phụ cũng đang nói "Hảo tiện" (bỉ ổi). Hai người dường như có chút ăn ý.

Lúc này, gia gia bị trọng thương không nhìn nổi nữa, định *tiên tử vi kính (ngỏm trước vì tôn trọng). Chu thúc thiện tâm, vừa mới hồi phục lại dùng nội lực chữa thương cho gia gia, vị công tử kia mặc dù đã lắc đầu tỏ ý hết cứu nổi, nhưng vẫn vươn tay che ở trên tay Chu thúc cùng nhau thâu phát nội lực. Ta thật sự, nổi giận, đã là lúc nào rồi có thể ngừng đùa giỡn lưu manh được không? Không thấy người đã sắp ngỏm rồi sao? Gia gia cũng không phụ sự mong đợi của mọi người phun một ngụm máu, dùng ba lượng bạc trả tiền công rồi đem ta dúi vào tay Chu thúc, sau đó liền trở về với cát bụi.

Ta rất khó chịu, một ngày này ta đã mất đi rất nhiều thân nhân và người đối tốt với ta. Ta nhớ tới cha ta dặn dò không được tin tưởng bất kỳ ai, nhưng ta nhìn Chu thúc mặt đen, có một loại tín nhiệm cùng ỷ lại không giải thích được, không biết cái vận khí chẳng ra gì của ta lần này có đặt cược nhầm chỗ không.

Mà vị bạch y công tử xinh đẹp này cũng là một trong những người quan trọng nhất của đời ta, Ôn Khách Hành Ôn thúc. Võ công của y rất cao, vóc người tốt lại ra tay hào phóng, rõ ràng là một cao phú soái điển hình, nhưng mà không biết vì cái gì y đối với Chu thúc lôi thôi của ta hình như có chút ý tứ đuổi tận không buông. Hai người bọn họ ở trong ngôi miếu nát đẩy kéo, chơi cái trò gì "Đẹp không?" "Hoàn mỹ". Làm ơn, bên cạnh các người có một hài tử vừa mới bị diệt môn, có thể để ý tới tâm tình của ta một chút có được không.

[Edit] Hôm nay quýt không lái xeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ