Chương 6 :

888 136 5
                                    

 - Đứng yên , cấm cử động , anh là ai ?

 Việt Nam khẽ nhăn mặt nhìn người đang chĩa súng vào mặt cậu kia . Phân biệt bình thường đã khó , bây giờ anh ta còn che nửa khuôn mặt , làm sự lo lắng của cậu tăng lên gấp mấy lần . 

 Thấy cậu đứng im bất động , anh ta nhích lại gần . Cậu không dám động đậy , dù chỈ một chút . Nhìn nòng súng đang chĩa về phía ngực mình , lồng ngực cậu bất chợt cảm thấy khó thở . Anh ta cứ tiến sát lại , đến khi nòng súng lạnh lẽo chạm vào người cậu . Cứ ngỡ là cậu sắp từ giã cõi đời rồi , nhưng trong thoáng chốc , đôi đồng tử màu đồng khẽ nheo lại . Anh ta nói khẽ , mắt nhìn cậu từ trên xuống dưới một lượt :

 - Anh.. Có phải là Việt.. ừm.. Nam , người mà cha tôi đưa về hôm qua ?

 - Ý anh là USSR ? Ừm.. tôi là Việt Nam .

 Anh ta vẫn chưa hạ súng , chỉ dùng tay vén mũ xuống , để lộ máI tóc trắng cùng cặp mắt sắc như dao lam . Ánh mắt vẫn không thôi càn quét trên người cậu :

 - Ừ , tôi là Belarus .

  Cậu thoáng ngạc nhiên , không nghĩ trước mặt lại là Belarus . Dù không nói chuyện với nhau nhiều , nhưng trong mắt cậu , anh ta là một người khá dễ chịu , tính cách đôi khi có chút dễ dãi , tất nhiên là không nói đến lúc anh ta nổi giận . Nhưng người trước mặt lại không có chút nào tương đồng với Belarus mà cậu biết , nói sao nhỉ.. chỉ là cậu cảm thấy ánh mắt anh ta có chút bảo thủ , tất nhiên là không thể hiện ra ngoài .

 Thấy cậu không trả lời cũng không hỏi gì tiếp , mà lại mải chìm vào trong suy nghĩ của bản thân . Belarus giữ im lặng một lúc , rồi lên tiếng :

 - Bao giờ anh định rời đi ?

 Câu hỏi mang tính đuổi khách này khiến Việt Nam bối rối , cậu ngập ngừng đôi chút rồi đáp lại :

 - Không biết nữa..

 Anh ta khẽ hừ một tiếng , buông một câu nói trước khi quay người rời đi :

 - Tôi hi vọng anh không ở lại đây lâu , mọi người ở đây đã đủ khổ rồi .

 Và rồi anh ta bỏ đi mất , không thèm ngoái lại nhìn cậu dù chỉ một chút . Dường như trong mắt anh ta , một người có dáng vẻ thư sinh như cậu sẽ khó có thể làm hại người khác , ít nhất là với những người lính được tập huấn kĩ càng trong quân đội , trong khi cậu lại chẳng có một thứ vũ khí nào mà nắm lấy trong tay .

 ...

 Lúc sau thì Russia cũng đến , tay xách theo hai xô nước rỗng :

 - Xin lỗi vì đã bắt cậu phải đợi lâu .

  Cậu cười nhạt , lắc đầu bảo không sao . Tâm trí vẫn còn suy nghĩ nhiều về câu nói của Belarus , trong lúc anh đang cúi xuống múc nước , cậu lên tiếng :

 - Lúc nãy tôi gặp Belarus .

 Anh ta trả lời , tay vẫn cặm cụi đổ đầy xô nước :

 - Thế à , vậy nó có làm gì cậu không ?

 - Ừm.. Cậu ta chỉ đến và tra hỏi tôi thôi , hết rồi .

[ DROP ] [ Countryhumans ] Thời ChiếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ