"Cái đó.........."
Ánh mắt Kim Trí Tú lập tức phát ra ánh sáng nhưng một chút vui sướng cũng không có, mặc cho hầu kết cô khẽ run, vẫn là lặng lẽ để lộ đáy lòng vô cùng chân thật khẩn trương "Có thể cho em thử một lần không?"
"Ưm, em biết con người em đại khái không có gì tốt để nói, nhưng là...... em sẽ đối xử tốt với chị. Thật sự, em thích chị, chị Trân Ni, em sau này chỉ đối xử tốt với một mình chị!"
Hai mắt Kim Trân Ni nhất thời nóng lên, hít một hơi khí lạnh đi vào trong khí quản, quả nhiên chuyện gì tới cũng sẽ tới.
"Trí Tú....., nếu tôi nói tôi chỉ xem em là một người bạn tốt, có phải là rất ích kỷ hay không?"
Kim Trân Ni nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu Kim Trí Tú, thấp giọng thở dài:
"Em đối với tôi mà nói, thật sự là sự tồn tại đặc biệt trân quý, nhưng em đang cố tình không muốn như vậy?"
Tim Kim Trí Tú thoáng chốc co lại, Kim Trân Ni dứt khoát gọn gàng như thế khiến cô khó chịu không biết phải làm sao.
Phụ tấm lòng chân thành mãnh liệt của Kim Trí Tú như vậy, ngực Kim Trân Ni cũng thấy đau, nhưng nàng vẫn quyết định giữ chủ ý, muốn đem lời nên nói tất cả đều nói rõ ràng một lần.
Vì thế nàng hít sâu một hơi, buộc bản thân tiếp tục mở miệng, nói:
"Con đường yêu phụ nữ thế này, một chút cũng không thay đổi đâu, thật sự. Huống hồ chúng ta không phải loại dùng nửa người dưới để suy nghĩ, quá nhiều việc phải dùng não đúng không.
Có khoảng thời gian tôi thường hay suy nghĩ, nếu như trước đây không phải vừa thấy Phác Thái Anh ngực liền mềm đi, chỉ sợ hôm nay tôi cũng sẽ không đến mức trở nên bi thảm thế này.
Trí Tú, em kỳ thực rất có thiên phú, không gạt em. Nói chính xác em so với Phác Thái Anh còn thành công sớm hơn, cho nên em không cần phải dựa vào này nọ......."
"Không, em không phải vì cái đó, không phải vì thành công!"
Thoáng chốc hốc mắt Kim Trí Tú liền ngận nước, không khỏi vô cùng khổ sở mà nắm lấy bả vai Kim Trân Ni, nhiệt độ cơ thể yếu ớt truyền tới lòng bàn tay, nhưng cũng không trấn an được trái tim lạnh như băng của cô chút nào.
"Thật ra em cũng không phải thích phụ nữ, em..... em chỉ thích chị."
Dưới ánh trăng, cặp mắt đen láy giống như nhiễm đầy đau thương, môi Kim Trí Tú có chút run rẩy, lại vẫn xúc động muốn vì chính mình mà tranh thủ lần cuối cùng.
"Em sẽ không ép chị, chị Trân Ni. Em chỉ là muốn biết, nếu có một ngày em sẽ thành công như lời chị nói, thành công rồi có thể có tư cách kề vai với chị, nếu có một ngày lòng chị chừa một khoảng trống....cho em...
Chị có thể nghĩ đến em trước được không? Em sẽ đối với chị thật tốt, thật sự, em so với ai trên đời này cũng sẽ đối tốt với chị hơn, chị tin em đi!"
Kim Trân Ni miễn cưỡng bản thân lộ ra một nụ cười vô cùng trong veo, giọng nói nghẹn ngào buồn bã: "Trí Tú..."
"Chị Trân Ni, em thật sự...... Thật sự thích chị, em chỉ xin chị cho em một cơ hội ở cùng chị, được không? Em thật sự muốn như vậy, chị đừng vội từ chối em, em có thể chờ, vô luận là bao lâu em cũng sẽ chờ."
"Thật sự xin lỗi, Trí Tú." Môi Kim Trân Ni giật giật, ánh mắt cũng theo đó mà trở nên mông lung mơ hồ, "Tôi không có cách nào.........."
Tay Kim Trí Tú lại dùng thêm sức ôm lấy nàng, gắt gao đem nàng giam vào trong ngực, bả vai rộng lớn kia thế nhưng lại không thể áp chế được mà khẽ run rẩy.
"Xin chị đừng nói——, hôm nay em không muốn biết đáp án cuối cùng, ít nhất là hôm nay, em một chút cũng không muốn biết. Trời tối rồi, chị Trân Ni, gió cũng lớn như vậy, chị để em đưa chị về."
...........
Kim Trí Tú ôm ấp kỳ thật rất ấm áp, làm cho người ta nhịn không được bộc phát ủ rũ.
Kim Trân Ni nhẹ nhàng nâng cánh tay lên, thậm chí có một loại xúc động muốn liều lĩnh muốn trấn an mà đáp lại cô.
Nhưng cuối cùng, lại vẫn là buộc bản thân lặng lẽ thả xuống.
Nếu là bởi vì gần đây cô đơn lạnh lẽo mà lựa chọn ôm lấy Kim Trí Tú—–
Như vậy sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, nhất định sẽ có một ngày gây ra kết quả đau đớn vô cùng tàn nhẫn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[CHAENNIE] Thiên Đường Tạm Thời
FanfictionNguồn: Black Paradise Truyện cover Thể loại: Giới giải trí, ngược Kim Trân Ni bị 'chơi đùa' đến mức hai chân có chút run lên. Nàng nhìn đôi con ngươi xinh đẹp đen láy luôn tràn đầy lạnh lẽo và giận dữ của Phác Thái Anh, rốt cục cũng quyết tâm, buộc...