Dưới sự chăm sóc như chúng sinh phủng nguyệt [1] của mọi người, thiếu gia Taehyung của chúng ta rốt cục cũng hoàn toàn khỏi hẳn.
[1] Chúng tinh phủng nguyệt: sao vây quanh trăng. Ý nói lúc nào cũng được mọi người vây lấy xum xoe, như mình là cái rốn của vũ trụ.
Thấy anh không có việc gì, nỗi lòng của Yeon Min cũng nhẹ nhàng đi không ít. Có điều, Yeon Min vẫn là Yeon Min, tâm tư luôn chu đáo, trong lòng vẫn không thể quên được một chuyện.
Cô đã chọn một ngày tốt, hôm nay là sinh nhật cô, Yeon Min nói một yêu cầu với Taehyung.
“À?”
Taehyung vừa sáng sớm đã nghe thấy cô nằm ở khuỷu tay mình nói đến chuyện gì đó, anh lập tức tỉnh táo.
“Hôm nay em muốn mời Jungkook đến ăn cơm?”
“Vâng” Cô gật gật đầu, nằm trên khuỷu tay ấm áp của anh, cô ôm anh nói: “Em nghĩ mời Jungkook ăn một bữa cơm, ngay hôm nay mời anh ấy đến nhà thì sao.”
Taehyung thông minh như thế tất nhiên hiểu được ý của cô, tính tình của đại thiếu gia nhất thời tốt lên.
Một cái xoay người áp lấy cô, ý vị thâm sâu hỏi: “Vì sao sinh nhật em lại muốn anh mời Jungkook đến đây ăn cơm?”
Yeon Min này thật giống như khúc gỗ mục, hoàn toàn không hiểu được lời cảnh cáo và ý tứ sâu xa trong lời nói của thiếu gia Taehyung, mà chỉ nghĩ đến điều mình muốn trong lòng: “Chính là hôm nay mới tốt, không khí mới thân mật mà.”
Có quỷ mới thân mật ấy, Taehyung ngay từ yêu cầu đầu tiên đã không đáp ứng.
Cứng rắn ném ra một câu: “Không cho phép.”
Yeon Min không nghĩ tới anh có thể không đáp ứng, lập tức kinh ngạc nhìn anh: “Vì sao không được phép?”
Làm sao mà có nhiều lý do như vậy chứ? Anh không cho phép chính là không cho phép thôi.
Taehyung thuận miệng ném ra một lý do: “Jungkook không phải không có chỗ để ăn cơm.” Tại sao lại phải đến đây ăn cơm cùng Yeon Min chứ.
Yeon Min mỉm cười, ôm cổ anh, cô kiên nhẫn giải thích với anh: “Em cũng thật có lỗi với anh ấy, chuyện ngày đó, em đã kéo anh ấy vào. Anh ấy không chỉ không có trách em, ngược lại còn an ủi em, dựa cả về tình và lý, em đều phải nói một tiếng cảm ơn với Jungkook.”
……
Sau đó cứ như vậy, Taehyung chỉ có thể nuốt nghẹn mà tùy cô thôi.
Giữa trưa, dưới sự phối hợp chậm chạp từ đầu tới đuôi của Taehyung, Yeon Min rốt cục cũng cùng anh đi đến nhà Jungkook.
Vừa xuống xe, chợt nghe thấy trong phòng khách nhà Jungkook truyền đến một trận gào khóc thảm thiết, khí thế mạnh, âm lượng lớn, cũng đủ rung động lòng người.
Yeon Min lập tức lo lắng: nhà Jungkook có trộm ư? Bị cướp? Bên trong đang đánh nhau sao?
Taehyung đóng cửa xe xong nghe thấy âm thanh đó, nhất thời nở nụ cười.
Đi đến ôm chầm lấy thắt lưng của Yeon Min, Taehyung cười đến nghiền ngẫm.
“Em may mắn, hôm nay có thể cho em nhìn thấy một lần, Jungkook nhà chúng ta trăm năm khó gặp vẻ mặt âm u.”
BẠN ĐANG ĐỌC
《chuyển 》 Đen Trắng
Fiksi Penggemar* truyện được chuyển ver với mục đích phi lợi nhuận không có sự đồng ý của tác giả và editor chuyển ngữ * tên gốc : Đen Trắng tác giả : Triêu Tiểu Thành