Chương 7: Không có chuyện trong lòng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo

430 39 5
                                    

Chương 7: Không có chuyện trong lòng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo

Bắt đầu cốt truyện mới:

Trên bàn bày tách trà, hoa lá xơ xác úa tàn, bốn phía tĩnh lặng, hai người ngồi đối diện nhau.

Lương Tử Đằng dịu dàng với Việt Độ một cách hiếm thấy: "Lúc vi thần gặp được bệ hạ, ngài vẫn còn là vị Điện hạ tám tuổi, chỉ cao đến vai vi thần."

Việt Độ đứng dậy ôm lấy anh ấy từ phía sau, cánh tay siết chặt eo của anh ấy: "Trước đây Hoàng hậu chê trẫm thấp, lúc đó em là Thái phó của trẫm, thích trẫm gọi em là tiên sinh sao?" Anh ta còn vừa đùa giỡn, vừa móc lấy sợi tóc dài của Lương Tử Đằng quấn quanh ngón tay, một vòng tóc dịu dàng lưu luyến. (Thái phó là chức quan đứng thứ hai, sau thái sư, trước thái bảo, trong hàng tam công. Thường thì sẽ đảm nhận việc dạy học cho thái tử. Từ tiên sinh ở đây Việt Độ nói cũng là cách học trò gọi thầy giáo.)

"Vi thần đã ngưỡng mộ bệ hạ từ lâu, gả vào trong cung, không chỉ vì để ổn định tình hình triều đình."

Việt Độ vui sướng trong lòng, hôn tới hôn lui trên mặt của Lương Tử Đằng: "Trẫm cũng vô cùng thương Hoàng hậu, từ lâu đã muốn hôn Hoàng hậu ôm Hoàng hậu." Anh ta dùng giọng điệu không đàng hoàng nói ra lời thương với Lương Tử Đằng, thế nên dù cho cả hậu cung chỉ có mỗi một hoàng hậu, thì trước giờ Lương Tử Đằng cũng không tin tình cảm của anh ta.

Lương Tử Đằng nhìn cảnh phía xa, một ao sen tàn, anh ấy uống một ngụm trà, mỉm cười nhẹ nhàng: "Bệ hạ lo xa nghĩ rộng, đức hạnh lừng lẫy, vừa tinh thông văn thao võ lược, tương lai hứa hẹn sẽ trở thành một bậc minh quân."

"Hôm nay em thật kỳ lạ, luôn miệng khen trẫm, phải chăng muốn trẫm ra lệnh tấn công Nam Nhung? Trẫm đã phái Đại tướng quân xuất binh đánh từ lâu rồi, khi trước nói như thế vì tránh tai mắt thôi."

"Thế lực Lương gia lớn, nhưng rời xa thần, thì sẽ không thể tạo thành mối nguy cho bệ hạ. Bệ hạ có thể nào nể mặt thần, mà chỉ đàn áp chứ không diệt cả tộc hay không, thần đã soạn xong danh sách tuyển tú, toàn là những quý nữ nhà quyền quý, nếu như bệ hạ......" (Tuyển tú: tuyến thê thiếp hầu hạ quàng thượng í)

Việt Độ không vừa ý mà cắn lên gáy của Lương Tử Đằng: "Trẫm không thích quý nữ nhà quyền quý gì hết, trẫm thích nam nhân."

Lương Tử Đằng lại uống một ngụm trà, tự mình nói: "Nếu bệ hạ thích nam nhân thật, cũng có thể phong vài Thị quân (người "hầu hạ" vua), nhưng vẫn nên lưu lại huyết mạch cho hoàng gia mới được."

"Trẫm không thích những......" Việt Độ cuối cùng cũng nhận ra được chuyện gì, hoảng hốt gọi thái y: "Lương Tử Đằng, em bị ngốc rồi à, ta chẳng qua chỉ muốn ép em nói ra tâm ý, có ép em đi chết đâu?"

Vị đế vương lúc nào cũng thiếu đứng đắn giờ lại hoảng loạn vô cùng.

"Lương Tử Đằng, ta không muốn em chết."

"Em dám chết thì ta sẽ diệt cả Lương gia, nói được sẽ làm được."

"Ta không cần ai khác, người ta thích là em."

Đau bụng là thật đó - Ngã Hành Tương ChỉNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ