[ Baji Keisuke ] - Die for you ( Ngoại truyện )

326 39 0
                                    

     Lần đầu tiên tôi gặp Y/n, tôi đã khá ấn tượng về sự cẩn thận và giọng nói nhẹ nhàng của cậu ấy. Với tôi lúc đó, Y/n là một người hiền lành, khiến người ta có thể an tâm chia sẻ mọi chuyện

     Nhưng sau một thời gian thì tôi thấy mình thật sự ngu ngốc

     Y/n là kiểu người có cái gì đó lạ lắm. Trong giờ thì ngủ bất chấp mà đến giờ ra chơi thì tỉnh như sáo, tưng tửng. Lạ nhất là cái thói rảnh tay ra là nghịch tóc, không thì lại bóp tay,... Nói chung không ngủ thì nghịch chứ không ngồi yên chút nào. Lúc đầu thì có hơi khó chịu đấy. Nhưng lâu dần thì tôi đã quen với việc làm phiền của Y/n. Chẳng phải vì tôi không dám quát cậu ấy đâu mà bởi tôi thích nghe chất giọng của Y/n. Mà thứ đó chỉ xuất hiện khi tôi trở thành thứ tiêu khiển cho cậu ấy thay vì ngủ

   " Tóc cậu mềm thật đó Baji-san "

   " Bớt nghịch đi "

...

    Tôi có chút thắc mắc tại sao bản thân lại thấy khó chịu như vậy khi thấy Y/n cứ níu lấy tay Chifuyu. Và sự khó chịu ấy lại càng nhân đôi khi biết cậu ấy vừa dính vào vụ gây gổ đánh nhau. Nhưng sau đó tôi lại mủi lòng mà đưa Y/n đi chơi đây đó thay vì trách mắng khi biết lý do cậu ấy ngoài đường giờ này

...

...

...

     Tôi tỉnh dậy trong bệnh viện và bằng một cách vi diệu nào đó thì tôi vẫn sống. Khi cố gắng ngồi dậy để gọi y tá thì thứ đập vài mắt tôi đầu tiên là hình ảnh Y/n đang ngủ gục bên giường bệnh. Có vẻ như Y/n đang gặp ác mộng nên tôi đã xoa nhẹ mái tóc của cậu ấy. Kể ra nó cùng khá là mềm mại đó chứ, giống mấy chú mèo nhỏ vậy. Giờ có lẽ tôi đã hiểu tại sao Y/n lại có mấy cái thói dở người như vậy rồi. Nó thực sự cũng dễ gây nghiện đấy chứ. Đấy là những điều tôi đúc kết được khi sau đó bản thân cứ nhằm lúc Y/n ngủ say chả biết gì mà xoa đầu cậu ấy những lần ở trên lớp sau đó

Ngày hôm sau, tôi đã được chứng kiến một bộ mặt khác của Y/n hay cũng có thể nói đại loại như vậy khi cậu ấy thẳng thừng tát Mikey khi Touma vào thăm tôi và giáo huấn cho một trận. Cảm giác lúc đó như là một người trưởng thành, từng trải đứng trước chúng tôi thay vì một cô gái ngang tuổi. Tuy biết rằng con gái cùng tuổi bao giờ cũng trưởng thành hơn nhưng đây không phải kiểu đó mà như là một người khoảng 30 tuổi vậy

...

Tôi nhận thấy sức khoẻ của Y/n ngày càng yếu đi. Cậu ấy ngủ nhiều hơn, hay kêu mỏi người hơn và lờ đờ, chậm chạp hơn rất nhiều. Nó thậm chí khiến tôi thấy lo lắng khi tôi đang chở Y/n đi chơi đêm như mọi khi:

" Baji-san này,... Tớ mệt quá,... Lạnh nữa... Tớ ôm cậu được không? "

Cả người Y/n như đổ ập lên lưng tôi khi tôi đang lái xe. Tôi phải phanh xe gấp quay ra sau lưng để kiểm tra thì cậu ấy gục ngã hoàn toàn. Người thì có phần nóng lên nhưng có vẻ vẫn đủ tỉnh táo để nói với tôi rằng bản thân không muốn về nhà. Vậy nên tôi đã đưa Y/n về nhà mình và chăm sóc. Cả đêm đó cứ mỗi lần cậu ấy không nắm được bàn tay tôi thì lại bắt đầu nói sảng gì đó, co người lại sợ hãi. Những lúc như vậy tôi thực sự muốn ôm lấy cậu ấy vỗ về nhưng rồi lại thôi vì tôi và Y/n chả phải người yêu của nhau. Điều khiến tôi bất ngờ là chẳng có lấy một cuộc điện thoại từ bố mẹ Y/n rằng giờ này cậu ấy đang ở đâu cũng như việc hôm sau khi Y/n đỡ hơn cậu ấy cả nhớ gì nhiều cho lắm

{ Tokyo Revengers x Reader } 𝓲ꪀ 𝓽ꫝꫀ ꪀꪖꪑꫀ ꪮᠻ ꪶꪮꪜꫀNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ