Bây giờ đã là 2 giờ sáng, tôi lết cơ thể chằng chịt vết thương đến trước cửa nhà Y/n sau trận đánh nhau. Nhấn chuông cửa, trong đầu tôi hiện ra dáng vẻ cằn nhằn bực bội của em vì dám cả gan đánh thức em vào cái giờ ơi đất hỡi này. Và đảm bảo khi nhìn thêm mấy vết thương này thì cơn tức giận của Y/n sẽ đạt tới đỉnh điểm và chuyển sang chửi thay vì cằn nhằn đây. Tôi có thể thắng rất nhiều trận đánh nhau, hạ gục biết bao nhiêu người và cục súc, cọc cằn với cả thế giới. Duy chỉ có Y/n là người khiến tôi phải chịu nhường nhịn và chấp nhận thua cuộc mà thôi
Nhưng mà thua có lợi mà. Vừa được Y/n quan tâm hỏi hang đủ kiểu, lại còn có thể trêu trọc Y/n một chút để thấy cái mặt mếu máo vì xót cho tôi của em khi băng bó vết thương cho tôi nữa. Có thể tôi sẽ phì cười và rồi Y/n sẽ quạu lên mà nhấn mạnh vào chỗ em đang bôi thuốc khiến tôi đau mà kêu lên để trả thù rồi lại xin lỗi cho xem. Tính của Y/n tôi lại chẳng hiểu quá ấy chứ
Nhấn chuông vài lần không thấy ai mở cửa tôi bèn lấy chìa khoá để mở. Mở cánh cửa nhà ra, tôi như bước sang ghế giới khác vậy. Nếu bên ngoài có ánh đèn đường tuy chỉ đủ rọi sáng góc phố chứ không phải cả bầu trời nhưng ít ra nó còn sáng sủa hơn không khí trong căn nhà tối om này. Bước từng bước một đến trước cửa phòng Y/n, căn phòng không hề toả ra ánh đèn giống như căn nhà này vậy. Tôi gõ gõ cửa vài cái vẫn chẳng thấy động tĩnh gì cả nên vặn cửa vào. Khẽ gọi tên Y/n nhưng tôi nhận lại chỉ là tiếng đồng hồ
...
...
...
Tôi lại quên mất rồi
Y/n thường xuyên ở trong trạng thái lờ đờ mệt mỏi do thiếu ngủ. Vậy nên Y/n có thể ngủ bất cứ lúc nào rảnh rỗi khi có tôi bên cạnh. Kể cả khi tôi đang đèo em. Tôi đã mắng em chuyện này suốt vì nó khá nguy hiểm nhưng chẳng có tác dụng gì cả. Dạo gần đây thì Y/n ngủ say như chết luôn và chẳng ai có thể đánh thức Y/n dậy được nữa
Người duy nhất có thể đánh thức người tôi yêu chỉ có thể là các vị thần trên cao kia mà thôi
Kéo chiếc chăn được trải ngăn nắp trên giường Y/n ra, thứ trước mắt tôi là những vết ố trên ga do máu gây ra. Tôi chỉ có thể thở dài một hơi rồi vứt tấm chăn xuống giường mà ngồi xuống nó. Bàn tay di chuyển đến những vết ố trên ga giường, cố tưởng tượng ra hình bóng Y/n khi nằm ở đây. Hẳn là Y/n đã rất đau đớn với những vết thương trên cơ thể. Vì nhìn tấm ga là biết em đã bị thương rất nặng thì máu mới nhiều như thế này
Tôi đã hỏi Y/n rất nhiều lần là: ' Tại sao lúc nào cũng ăn mặc kín mít, đến cả ngày hè cũng mặc áo dài tay ' thì Y/n chỉ trả lời là: ' Da em dễ bắt nắng nên mặc kín như vậy cho đỡ đen '. Tôi vẫn luôn nghĩ như vậy vì phụ nữ rất chăm chút vẻ bề ngoài. Nhưng có lẽ đó chỉ là lý do em che đi nhưng vết thương của mình mà thôi. Và giờ khi ngẫm lại thì Y/n luôn khó chịu khi tôi ôm chặt lấy em. Có lẽ là vì điều đó khiến cho Y/n bị đau nên luôn nhắc nhở tôi ôm em nhẹ lại
Tôi tự hỏi: ' Bản thân là bất lương mà lại để mất bạn gái do bạo lực có nực cười không cơ chứ '. Đã thế tôi lại chẳng hề biết gì về nó nữa. Mà biết thì sao nhỉ? Tôi ngăn nó bằng cách nào đây? Cái này là chuyện gia đình mà. Tôi không thể can thiệp vào gia đình của một người được dù người đó là bạn gái tôi. Nó giống như Kazutora vậy. Chúng tôi có ai can thiệp được vào nó đâu. Với cả tôi chưa từng nghĩ Y/n bị đối xử như vậy vì Y/n chưa từng than phiền về gia đình. Mà tôi nhìn trông họ có phải kiểu người sẽ đánh đập một người đến mức không sống nổi để giờ ăn cơm nhà nước đâu cơ chứ
BẠN ĐANG ĐỌC
{ Tokyo Revengers x Reader } 𝓲ꪀ 𝓽ꫝꫀ ꪀꪖꪑꫀ ꪮᠻ ꪶꪮꪜꫀ
Hayran KurguHãy đặt tên cho cuộc tình này bằng những câu từ tuyệt đẹp nhất Hãy cứ thoải mái mơ mộng về những chàng trai trong mơ của bạn Hãy thoải mái tận hưởng những giấc mơ dù cho nó chỉ là một khoảnh khắc trong cuộc đời ➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖ ‼️Lưu ý‼️: OCC, viễ...