Chương 27

965 99 3
                                    


"Chiến ca ca, Nhất Bác muốn lên ti vi." Vương Nhất Bác năm đó 6 tuổi, nói còn chưa sõi, thế nhưng hai mắt lại sáng rực khi nhìn thấy những người nghệ sĩ trên mà mình,  bàn tay nhỏ xíu nắm lấy bàn tay lớn hơn của vị ca ca, miệng bi bô làm nũng.

Tiêu Chiến dịu dàng đưa tay xoa đầu đệ đệ nhỏ hơn mình 6 tuổi này, ôn nhu nói:"được, ca ca hứa với em, sau này Nhất Bác lớn lên, Tiêu Chiến ca ca sẽ cho em được lên ti vi."

Bạn nhỏ nghe ca ca nói thế thì vui mừng khôn xiết, thân hình nhỏ nhắn nhào vào lòng ca ca, dang hai tay ôm lấy cổ anh, giọng điệu vui vẻ, :"cảm ơn Tiêu Chiến ca ca, ca ca thật tốt, đợi sau này Nhất Bác lên tivi có tiền rồi, nhất định sẽ nuôi  Tiêu Chiến ca ca."

Tiêu Chiến bật cười trước lời nói ngây ngô trẻ con của cậu, anh đưa tay nựng nịu khuôn mặt phúng phính của Vương Nhất Bác, cười tươi nói :"được, Tiêu Chiến ca ca đợi Nhất Bác kiếm tiền nuôi ca ca."

Vương Nhất Bác dời ra, cậu nhìn ca ca nhà mình một chút, sau đó  đưa mắt quan sát xung quanh, nhìn thấy xung quanh không có ai, cậu ngại ngùng hôn lên má Tiêu Chiến một cái, rồi ôm mặt cười khúc khích.

"Đây là phần thưởng cho ca ca." Nói dứt lời liền vội vàng bỏ chạy, để lại Tiêu Chiến như chết sững mà đứng tại chỗ, phải thật lâu sau anh mới phản ứng được hành động vừa rồi của cậu.

Đó là nụ hôn ngây ngô của một đứa trẻ 6 tuổi, thế nhưng đối với Tiêu Chiến khi đó, nụ hôn ấy lại khiến anh khắc ghi đến tận sau này. Cũng vì nụ hôn ấy, Tiêu Chiến nguyện ý đem cả cuộc đời cũng như trái tim của mình cho Vương Nhất Bác.

Nhưng mà thật tiếc, đến khi lớn lên, trong ký ức của Vương Nhất Bác, lại không có ký ức về một vị ca ca mang tên Tiêu Chiến.

"Chiến ca ca....Chiến....ca...."

Vương Nhất Bác giật mình mở mắt ra, trên trán ướt đẫm mồ hôi, cậu chống đỡ thân thể ngồi dậy, ngẫm nghĩ lại chuyện lúc nãy, hóa ra là cậu đang nằm mơ. Mà thật ra cũng không phải là mơ, mà đó là ký ức lúc nhỏ của cậu và Tiêu Chiến, là quãng thời gian đẹp nhất trong tuổi thơ của cậu.

Cũng là ký ức để cậu nhớ lại rốt cuộc mình đã quên đi điều gì, quên đi một người quan trọng như thế nào trong cuộc đời của mình.

Trên mặt Vương Nhất Bác lúc này ướt đẫm, cũng không biết là nước mắt hay mồ hôi, chỉ là cậu cảm thấy sóng mũi mình cay cay, trái tim bên trong ngực trái quặn thắt đau đớn, giống như bị ai đó bóp đến nghẹt thở, khiến cậu không thể nào thở nổi. Vương Nhất Bác cảm thấy đau đớn, vô cùng đau đớn.

Rốt cuộc một lần nữa, trong ký ức của cậu, lại khuyết đi một phần quan trọng, khuyết đi sự hiện hữu của một người, một người chiếm hơn một nửa sự quan trọng trong cuộc đời của cậu.

Thế nhưng cũng rất may, may mắn là cậu cũng đã nhớ ra được người đó là anh, nhớ ra được, một người yêu cậu hơn cả sinh mạng  của mình, người ấy tên Tiêu Chiến.

.....

"Ba mẹ, đưa con đi gặp Tiêu Chiến, con muốn gặp anh ấy, mau đưa con đi gặp Tiêu Chiến."

[ZSWW] SỐNG LẠI YÊU ANH. (Hoàn )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ