Ăn lẩu

458 28 0
                                    

Bà ngoại mấy ngày nay hồi phục sức khỏe rất tốt, đã có thể nói chuyện bình thường, nhưng thỉnh thoảng vẫn chưa được trôi chảy lắm, có chút lắp bắp, từng câu từng chữ cũng không quá rõ ràng.

Khi họ bước vào, bà ngoại đang câu được câu không nói chuyện phiếm với Tống Dĩnh.

Tống Á Hiên tâm tình sung sướng, trực tiếp chạy vội tới bên mép giường bà ngoại, ôm bao tiền giấu trong áo đồng phục nhào vào lòng bà.

"Bà ngoại, con đạt vị trí thứ nhất, được 8000 đồng nè!"

"Ai dô! Sao nhiều vậy!" Bà ngoại mặt mày hớn hở, cũng không phải vì thấy tiền mới vui vẻ, chỉ là nhìn Tống Á Hiên cao hứng như vậy, nhịn không được phối hợp với cậu. Bà thậm chí còn nói với giọng khoe khoang, "Quả nhiên là cháu trai yêu quý của tôi! Giỏi quá!"

Nghe bà không quá rõ ràng nói từng chữ, Tống Á Hiên bị chọc cười, mở áo đồng phục, đem tiền lấy ra đếm đếm, đúng 5500, để vào bên gối bà ngoại.

"Bà ngoại giữ số tiền này đi, đề phòng bà cần."

Nghe vậy, khuôn mặt tươi cười của bà ngoại hơi sững lại, nhìn tập tiền mỏng do chính tay Tống Á Hiên đưa, nhíu mày, vội vàng lấy tiền bên gối ra nhét lại tay cậu.

"Con cũng cần phải mang theo tiền nữa. Ở trường học bất tiện, bà ngoại lại không thể ở bên cạnh chiếu cố con."

"Không cần, trong trường học không cần dùng nhiều tiền đâu."

Bà cháu hai người khuyên bảo lẫn nhau, đều muốn đem tiền đẩy cho đối phương.

Tống Dĩnh ở bên cạnh nhìn, cảm thấy chua xót, hai tay gắt gao mà nắm chặt vào nhau.

Tống Á Hiên chính mình lưu lại một tệp tiền kia, phỏng chừng chỉ khoảng 2000, giao xong tiền ký túc xá, còn có thể lưu lại bao nhiêu, đủ dùng cái gì?

Cô không khỏi nhớ tới, con gái của chồng hiện tại Tưởng Ngu cũng cỡ tuổi Tống Á Hiên, con bé không ở nhà, nhưng mỗi tháng đều có thể nhận được hàng trăm, tới hàng nghìn tiền tiêu vặt, mà số tiền này có thể là cả một học kỳ đối với Tống Á Hiên.

"Tiểu Hiên, bà ngoại ở cùng mẹ không cần tiêu tiền của chính mình, mẹ sẽ chăm sóc tốt cho bà ngoại, chính con giữ lại tiền này đi." Tống Dĩnh một bên nói, một bên đứng dậy, đến chỗ túi xách của mình mở ra, lấy một ngàn đồng trong ví, muốn đưa cho Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên sửng sốt, cậu thấy rõ ràng vốn dĩ Tống Dĩnh cũng không có nhiều tiền trong ví.

"Không cần, con chỉ là hy vọng bà ngoại trên tay có chút tiền thôi, Tiền của con đủ tiêu rồi."

Cậu biết Tống Dĩnh là người phụ trách tiền lương của chú Tưởng, nhưng dù vậy cô cũng không dám động đến tiền bạc nhiều, cô luôn thận trọng và cực kỳ khiêm tốn, sợ rằng hôn nhân của mình sẽ lại đổ vỡ. Nhiều năm qua, thỉnh thoảng đến nhà đưa tiền, cũng là cô bí mật tự mình tiết kiệm một khoản, sợ chú Tưởng phát hiện ra sự tồn tại của cậu.

Hiện tại khả năng có quang minh chính đại hơn một chút, nhưng cậu cảm thấy Tống Dĩnh vẫn là không dám quá tùy tiện lấy tiền trong nhà đưa cho cậu, có lẽ cho cậu số tiền này, quay đầu cô liền sẽ phải thật cẩn thận cùng chồng giải thích rất lâu tại sao lại phải chi số tiền này.

Vì vậy, không cần thiết, cậu chỉ cần đủ, và cậu cũng không cần tiền của Tống Dĩnh.

Tay cầm tiền của Tống Dĩnh đông cứng trong không trung, Tống Á Hiên lớn đến như vậy, đây cũng là lần đầu tiên cô lấy tiền cá nhân cho cậu, không nghĩ tới lại bị cự tuyệt.

Bà ngoại xem bọn họ giằng co, vội phất phất tay, "Ai nha, không cần không cần, Hiên Hiên của chúng lợi hại, chính mình sẽ tự kiếm tiền."

Bà ngoại cười ha hả, cũng không chấp nhất trả lại tiền cho  Tống Á Hiên nữa, đếm đếm tập tiền trong tay mình, để lại 4000, đem 1500 để vào tay Tống Á Hiên.

"Cứ vậy đi, bà ngoại cùng Hiên Hiên mỗi người một nửa, vậy là công bằng nhất!"

Tống Á Hiên mỉm cười, không từ chối nữa, cúi đầu, lặng lẽ cầm tiền, ôm lấy bà ngoại, ỷ lại mà cọ cọ, bà ngoại vẫn là người hiểu rõ nhất suy nghĩ của cậu, đáng tiếc nay phải chia xa.

"Bé ngoan, bà sẽ cố gắng khỏe mạnh để sớm trở về."

Bà cháu hai người lưu luyến chia tay hồi lâu, Tống Á Hiên mới cùng Tống Dĩnh phất phất tay, đi khỏi phòng bệnh. Cậu không vội đi ngay mà bước tới cửa sổ cuối hành lang, hít một hơi không khí trong lành, thay đổi tâm trạng.

Lưu Diệu Văn đi sau chứng kiến ​​toàn bộ quá trình, có chút đau lòng, duỗi tay trấn an mà xoa xoa đầu của cậu.

[ Văn Hiên/文轩 ] _ CHUYỂN VER _ Omega nhỏ là tiểu tinh tinh vô songNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ