Mất Khống Chế

400 26 0
                                    

Tiêu Chiến kéo tay Nhất Bác lên lầu, ngày hôm nay hắn rất mệt mỏi chuyện bên ngoài...cảnh sát thì đang nằm vùng bao vây , hắn đã thoát khỏi tầm tay của họ rồi nhưng lại không ngờ ở nhà hắn lại có thể dung túng một tên có dã tâm với người của hắn như thế.

Nếu chậm một chút có phải chăng con heo con này sẽ bị người thịt mất không? Dù là hắn là kẻ vô sỉ đã dùng sức mạnh áp bức, dù là hắn là kẻ chiếm đoạt đi tình yêu của cháu mình nhưng hắn vẫn là không muốn Nhất Bác thuộc về ai ngoài hắn. Sự chiếm hữu dâng cao trào lên biết bao nhiêu, tay Nhất Bác bị hắn nắm chặt mà đau nhức.

Khoé mắt cậu ứa ra dòng lệ dài có phải hôm nay cậu sẽ bị hắn cường bạo nữa không, thân thể vốn không còn trong sạch thì thế nào cũng hoài công.

Cậu sợ lắm! Sợ hắn chạm vào cậu, lúc nảy cậu cũng hoảng sợ biết bao lúc đó không hiểu sao cậu lại cần hắn. Niềm cảm xúc vô biên khó lý giải, cậu mới bị người ta làm đau nay lại bị hắn kéo lê quăng xuống chiếc giường mạnh bạo không thương tiếc.

"A" cậu la một cái rồi nhìn hắn đang tháo cà vạt của mình ra,cậu lùi lại mép giường rồi lên tiếng.

"Ông...ông...ông định làm gì?

Tiêu Chiến quỳ một chân trên giường đưa tay kéo mạnh cậu lại rồi cả người hắn đè cậu xuống, chân và tay hắn kẹp chặt cậu lại.

"Như thế nào em lại không nghe lời tôi, em ghét tôi đến như vậy à!"

Cậu khóc rồi hét to.

"Phải! Ông cút xuống khỏi người tôi, ông là kẻ biến thái bệnh hoạn,vô liêm sỉ, cậu ấy mà về cậu ấy sẽ hận ông suốt đời"

Hắn cười to

"Hahaha"

Giọng cười ghê rợn đó làm cậu thu nhỏ người mình lại, cậu không muốn ở đây cùng người đàn ông này nữa,đâu là lối ra để chạy thoát đây? Tìm mãi một chỗ hở cũng không có. Liệu sau này hắn chán cậu, hắn có bán cậu đi không? Có phải hắn nhất thời có được cậu rồi sẽ bỏ cậu mà thôi.

Nghĩ đến cậu khóc thêm nhiều.

"Khốn kiếp! Cút ra...hic...cút ra khỏi người tôi"

Tiêu Chiến xoay cằm cậu lại nhìn cậu thật lâu, hắn hôn vào má cậu, dùng môi để lau đi hết những giọt nước mắt vô nghĩa. Hắn vuốt tóc cậu.

"Tình cảm của tôi bị em chiếm lấy từ lâu lắm rồi em kêu tôi bỏ được em là bỏ à? Điềm Điềm! Tôi yêu em"

Nói rồi hắn không để cậu nghĩ thêm rằng vì sao hắn lại biết cậu nghĩ như thế thì hắn đã chiếm lấy môi cậu.

"Ưm..."

Cậu đập tay vào ngực hắn cố gắng đẩy ra, hắn đem hai tay cậu đưa lên cao mà đan tay mình vào tay cậu như thể khoá chặt đối phương lại.

"Ưm...ah"

Lưỡi hắn thành công tách môi cậu ra mà luồn vào, Nhất Bác rùng mình co thắt tim lại...không hiểu sao một hồi cậu lại dùng lưỡi cậu dây dưa với hắn. Dịch vị trao đổi qua lại hoà vào làm một, Nhất Bác như chìm đắm vào đê mê không lối thoát tay cậu không đập loạn nữa mà thay vào đó chính là dừng lại trên hai vai vạm vỡ kia của hắn..

{Chuyển Ver/Hoàn} [ZSWW] Ông Trùm Và Người TìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ