Nhất Bác đẩy hắn ra rồi lặng lẽ bước ra chỗ khác, hắn nhếch môi lên cao đi theo cậu vào nhà.
Dáng người của em vẫn thế, vẫn là mảnh khảnh đến yếu đuối. Tôi khao khát được thêm một lần chạm vào em. Vừa bước vào nhà không Nhất Bác vô thức quay lại thì bị một đạo lực mạnh mẽ kéo cậu bế hẳn trên tay.
"Aaa...làm cái gì thế? Bỏ tôi xuống"
Tiêu Chiến lưu manh bế cậu lên phòng, có phải như hắn nói đúng khi trước. Đến phòng hắn trực tiếp đá cái cửa vướng víu kia ra một cái 'rầm', hắn thả cậu xuống giường sau đó chính là đè hẳn phía trên của cậu, hai tay hai chân khoá chặt cậu lại.
Nhất Bác nhăn nhó trong lòng cậu chẳng hiểu sao có chút vui vẻ đến lạ thường nhưng khuôn mặt vẫn là ghét bỏ ngó sang chỗ khác.
"Tự nhiên bế tôi vào đây, con người của chú không hỏi ý tôi chút nào...ưm"
Đang luyên thuyên thì môi cậu bị hắn chiếm lấy. Nỗi khát khao thể xác của cậu trong hắn thật lớn lao biết bao, dù người đã chiếm được nhưng vẫn chưa là đủ đối với hắn.
Em chính là yêu tôi có phải không Điềm Điềm? Hành động và thái độ của em chẳng có chút cự tuyệt...Đúng vậy! Nhất Bác hai tay để trước ngực hắn môi lưỡi cùng hắn dây dưa sục sạo, mọi ngóc ngách trong khoang miệng nóng ấm ngọt ngào của cậu được đầu lưỡi của hắn thăm dò không bỏ xót một chỗ nào.
"Ưm...a" Nhất Bác bị cuốn vào trầm mê khó mà thoát ra, tay tự động vòng qua cổ hắn vừa kéo vừa đẩy vừa muốn hắn thâm nhập thật sâu nhưng lại vừa muốn hắn chấm dứt ra.
Hai cánh môi xoay vần hồi lâu lúc rời ra mang theo một dòng đặc sệt của nước bọt lẫn lộn, lưỡi đỏ tươi của cậu bị hắn mút hơi hé ra ngoài. Đôi mắt từ từ mở ra nhìn thấy gương mắt phóng đại của hắn trước mắt mình. Hắn nuốt một ngụm nước bọt nơi yết hầu gợi cảm kia.
"Không phải tôi đã nói với em rồi sao? Tôi là doanh nhân không phải nhà sư, em hiểu ý tôi không Điềm Điềm. Cả vạn câu 'yêu em' ngay lúc này tôi đều muốn nói...ưm"
Chưa hết câu môi hắn bị chiếc môi nhỏ bé kia chạm đến sau đó rời đi. Đôi mắt động nước trong con ngươi trong trẻo kia vội rơi ra.
"Chẳng hiểu sao...tôi chẳng hiểu được tôi. Cảm xúc của em chính là yêu anh rồi"
Nhất Bác nhẹ giọng, thời gian là cái gì chứ? Tình yêu đến cậu chẳng hề biết được, có ngày cậu lại phải sa vào lưới tình của ông trùm đáng tuổi chú của mình. Tiêu Chiến dành ra 3 giây để suy ngẫm sau đó là cười tươi vui vẻ, cảm xúc của hắn là lâng lâng khó tả, hắn ôm chặt cậu kéo cậu ngồi dậy nhìn ngắm cậu kỹ hơn.
"Có thật không Điềm Điềm? Tôi yêu em Điềm Điềm, tôi yêu em"
Nhất Bác mỉm cười đáp lại cái ôm của hắn. Trấn Vũ xin lỗi cậu, tôi chỉ có thể xin lỗi cậu mà thôi cả tâm lẫn tim tôi đã thuộc về hắn hoàn toàn thuộc về hắn, tự lúc nào tôi cũng chẳng hay biết...
Thả nhau rồi hai đôi môi mong muốn lại tìm đến nhau, Nhất Bác ôm cổ hắn còn hắn chính là luồn tay vào áo cậu mà xoa xoa cái eo nhỏ nhỏ kia. Nhất Bác ưỡn người cong cả eo tạo thành một chữ S đẹp mắt.
BẠN ĐANG ĐỌC
{Chuyển Ver/Hoàn} [ZSWW] Ông Trùm Và Người Tình
Fiksi PenggemarVương Nhất Bác 16 tuổi đã có mối tình đầu là Lưu Trấn Vũ nhưng lại là một đoá hoa kiều diễm trong trái tim của ông trùm thế giới hắc đạo Tiêu Chiến. "Chú...chú đã cưỡng bức tôi?" "Điềm Điềm...tôi yêu em, thật lòng yêu em" "Làm người yêu của một ông...