Chương 41: Sự cố khi còn bé

1 0 0
                                    

văn phòng tổng tài park thị.

park woojin trở về từ phòng họp, ngồi ở sau bàn làm việc, đôi mắt đầu tiên là
theo thói quen liếc mắt nhìn ảnh chụp
chung của hai người trên bàn, sau đó
mới cong lưng lấy từ ngăn tủ phía dưới cùng ra một con thỏ bông đã hơi ố vàng.

trước kia, mỗi khi tâm trạng park woojin không tốt thì sẽ nhìn con thú nhồi bông này, nghĩ đến cô bé bụ bẫm, đỏ mắt gọi mình là anh lúc nhỏ. chỉ là gần đây hắn đã cưới được cô bé mắt đỏ kia về nhà, cho nên tâm trạng vẫn luôn rất tốt, tốt đến nỗi sắp quên luôn chú thỏ nhỏ này.

rốt cuộc dưới tình huống có người thật để ngắm, đâu còn cần phải nhìn
vật nhớ người, chỉ là tối hôm qua... park woojin không nhịn được bắt đầu nhớ lại lần đầu tiên hắn gặp được sohye.

năm hắn tám tuổi, mùa hè năm ấy rất
nóng, mệt mỏi quá độ lại còn gặp thời
tiết nóng, viện trưởng không chịu nổi,
bị cảm nắng phải nằm viện. để tiết kiệm chút tiền, lại để giúp viện trưởng
có thể ăn ngon hơn, mỗi ngày cô đầu
bếp nấu cơm xong sẽ cho bé woojin đi đưa cho viện trưởng, sau đó tự mình
ngồi xe buýt trở về cô nhi viện.

bé woojin mỗi lần đưa cơm xong đều
sẽ nhặt một ít vỏ chai nước khoáng ở
cái ngõ nhỏ bên cạnh bệnh viện đem
đi bán, cái ngõ này rất sâu, hơn nữa
còn hơi dơ bẩn, nhưng mà bên trong có nhiều thứ rất rẻ, chai nước rỗng cũng nhiều, hắn cầm thành quả của buổi trưa hôm nay, bán được mười đồng, tiện tay mua cho mình hai cái bánh bao, đang vui vui vẻ vẻ đi ra ngoài, bỗng nhiên nghe thấy tiếng trẻ con khóc và tiếng chó sủa.

"oa...đừng rượt bé!!"

"gâu gâu!"

tiếng khóc lớn hoảng sợ của trẻ con
vang lên thật bất ngờ trong con ngõ
nhỏ, park woojin theo phản xạ có điều kiện xoay người, liền thấy một cô bé mặc váy công chúa trắng tinh đang chạy về phía hắn với vẻ mặt sợ hãi, phía sau còn có một con chó hoang đầy dơ dáy đuổi theo.

con chó không lớn, nhưng đối với trẻ
nhỏ như thế đã là rất đáng sợ rồi, cũng may con chó hoang kia hình như bị què một chân, cho nên mới không thể đuổi kịp cô nhóc, chỉ biết sủa một cách dữ tợn, đồng thời phát ra tiếng gầm gừ đe dọa.

bé sohye hoảng hốt không nhìn đường, chạy một mạch đâm vào trong
ngực park woojin, khóc lóc kêu: "anh ơi cứu em."

park woojin đẩy cô bé ra sau người, thấy con chó hoang nhìn chằm chằm bánh bao trong tay mình, hắn không chút suy nghĩ ném cái bánh bao vừa mới mua qua. chó hoang ngậm bánh bao khập khiễng đi mất, park woojin dẫn cô nhóc còn đang sợ hãi đến choáng váng ra khỏi ngõ nhỏ.

bé sohye tuy khóc lóc thành mặt mèo, nhưng quần áo trên người vừa nhìn đã biết là con nhà giàu, sau khi được anh trai nhỏ cứu, liền nắm chặt lấy tay người ta, nức nở nói cảm ơn: "anh ơi, cảm ơn anh đã cứu em."

"em tên gì?" park woojin đanh mặt hỏi.

"em tên là kim sohye, năm nay ba tuổi
lẻ năm tháng." cô nhóc chớp đôi mắt to vẫn còn đo đỏ trả lời.

bé woojin đánh giá cô nhóc, thấy dưới
chân cô dẫm lên nửa cái bánh rán liền
biết tại sao con chó hoang vừa rồi lại
đuổi theo cô. hắn nhặt rác rưởi đã một năm, đôi khi gặp phải chó hoang cũng không dám đụng vào thùng rác, chỉ còn cách chờ chúng nó lục lọi hết đồ ăn bên trong rồi mới có thể đi qua, nếu không chó hoang sẽ tưởng hắn giành đồ ăn với chúng mà tấn công hắn.

woojin ♡ hãy tỏ tình với tôi đi! [chuyển ver]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ