QUYỂN I - Chương 2

253 26 0
                                    

Chương 2: Lại trở về Thế giới Phù thủy

***

00:00 ngày 31 tháng 7 năm 1991.

"Rầm!" Một người đàn ông tướng mạo to lớn còn hơn cả căn phòng đạp văng cánh cửa sang một bên, đồng thời chen vô trỏng. Căn chòi vốn đã lung lay sắp đổ dưới cơn bão táp, lúc này lại vang lên những tiếng kẽo kẹt đầy nguy hiểm.

Bác cũng chả bận tâm đến tình cảnh trước mắt, chỉ tự mình nói. "Thời tiết hôm nay thiệt là tệ hen? Chà, thưa ông bà, tôi nghĩ trước hết mình cần nghỉ ngơi tý chút đã, như là uống một tách trà chẳng hạn, sau một chuyến đi thiệt là vất vả. Ấy! Con là Harry hả? Ờ... Con trông... cao to ghê ha?"

Lúc này, người đàn ông với người phụ nữ vừa nãy trong phòng đồng thanh hét lên: "Không! Đó là con trai tôi! Nó mới là con quái vật kia ấy, thứ quái vật quỷ dị ghê tởm!"

"Gì cơ! Sao ông bà dám nói vậy chớ! James và Lily là anh hùng! Anh hùng đấy! Ông bà không thể đối xử với con trai họ như vậy! Huống chi thằng bé còn đánh bại người kia!"

Người đàn ông và người phụ nữ ôm chặt lấy con mình co người lại, đối mặt với cơn giận dữ của người khổng lồ, bọn họ chỉ có thể trốn một bên mà run bần bật.

Lúc này người khổng lồ mới chú ý tới một thân hình nhỏ gầy hầu như chẳng có cảm giác tồn tại nào trong góc.

"À! Harry! Trông kìa, con lớn lên giống James quá trời, cơ mà đôi mắt con lại giống Lily, đều là màu xanh lục xinh đẹp. Phải rồi ha! Hôm nay là sinh nhật con mà! Đây là bánh kem, ờ, ta tự làm đó, không chừng ta có đè mông lên nó một chút, nhưng mà ta cảm thấy mùi vị vẫn ngon lành... Còn nữa, bởi vì con chưa hồi tin, cho nên ta cảm thấy tốt nhất là con nên xem qua một xíu trước đã, ờ, thư của con đây, là mời con vô trường Phù thủy — trường Hogwarts học. Ta là Rubeus Hagrid, người giữ khóa và gác sân ở Hogwarts, con có thể kêu ta là Hagrid. Con biết đấy, chúng ta đều là phù thủy, đương nhiên phải vô trường Phù thủy học ma thuật rồi. Vậy con có chịu không?" Hagrid hồi hộp nhìn chằm chằm vào phản ứng của Harry.

Cho đến khi Harry xem xong thư và khẽ gật đầu.

"Phù, còn vấn đề gì không?" Hagrid hỏi, nhưng Harry chỉ lặng lẽ đứng đó.

Hagrid đột nhiên quay sang ba con người đang co lại thành đống. "Sao hổng thấy thằng bé nói năng gì? Xí hổ đến thế à?"

"Thằng quái vật ấy trước giờ nào có nói được một câu nào, chỉ biết giương đôi mắt lục âm u đầy tử khí ấy ngó trân trân vào ông thôi! Mau mang nó xéo đi, mang đi đi! Đừng bao giờ trở về quấy rầy cuộc sống bình thường của chúng ta nữa!"

"Bà nói giỡn à! Phải biết rằng, thằng bé đã đánh bại người kia lúc còn là con nít đấy! Còn nữa, ba má nó! James và Lily là anh hùng!"

"Đủ rồi! Con bé đã chết! Mấy người hại chết nó!" Người phụ nữ kia thét lên chói tai, thanh âm thê lương đến tột độ, không khí nháy mắt trở nên loãng, tĩnh mịch lan tràn...

"Được rồi." Hagrid đánh gãy bầu không khí quỷ dị này. "Giờ thì Harry, chúng ta cùng đi mua đồ dùng học tập của con hén!" Hagrid cũng không phải là một người tinh ý gì, trên thực tế, bác chỉ cho rằng Harry là một đứa nhỏ cực ít nói và nhút nhát thôi, chỉ cho rằng cảm xúc của đối phương có xíu kích động à. Vẫn chưa một ai phát hiện cả, mọi người luôn đều chẳng biết một tí gì.

[HP/SH/Edit] AliveNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ