Chương 8 : Chủ nhiệm Slytherin
***
"Slytherin?... Bọn nhỏ? Ta phải làm như thế nào đây? Ta phải làm sao mới có thể biết? Ta là chủ nhiệm của nó..."
Snape vừa dứt lời, bàn làm việc trước mặt hắn đột nhiên hơi rung lên, sau đó mặt bàn hạ xuống, một cuốn sổ da bạc nằm vững vàng trên đó.
Snape kinh ngạc nhìn thay đổi trước mắt, đáy mắt trào ra một loại cảm xúc không cách nào che giấu. Hắn lập tức thi mấy Bùa Tra Xét với cuốn sổ tay, đợi sau khi phép thuật kiểm tra là vô hại rồi, hắn kích động mở cuốn sổ tay được bảo tồn hoàn hảo ra bằng những ngón tay run nhè nhẹ.
Trang đầu tiên của cuốn sổ được viết rất gọn gàng: "Gởi đến mỗi vị chủ nhiệm Slytherin đủ tư cách, khi ngươi nhìn thấy những dòng này, không cần hoài nghi lời khen ta dành tặng ngươi. Hogwarts được chúng ta lập ra vì bảo vệ bọn nhỏ, chúng ta bảo vệ chúng, bồi dưỡng chúng, dạy dỗ chúng — Điều này đặc biệt quan trọng trong Slytherin. Bọn nhỏ nhà Slytherin nhạy cảm và dễ tổn thương, chúng đều có những quá khứ khác nhau, chúng có mục đích và ý chí mạnh mẽ của riêng mình, chúng có tâm tư phức tạp hơn những người bạn cùng lứa, điều đó chắc chắn khiến công việc của chúng ta càng trở nên khó khăn hơn. Nghĩ mà xem, dù thế nào ngươi cũng không thể trông chờ vào việc bắt Godric cơ bắp to hơn cơ não thấu hiểu một đứa nhỏ mắc lỗi lại sống chết không chịu thừa nhận, cũng không thể đòi hỏi Helga luôn luôn hiền lành dịu dàng trách phạt hành vi sai trái của bọn nhỏ, đương nhiên càng khỏi phải nói đến Rowena trong lòng chỉ toàn sách là sách vốn chẳng thể phát hiện 'vấn đề nhỏ' của bọn trẻ..."
"Một lần nữa ta không thể không khen ngợi người phát hiện ra cuốn sổ tay này, ngươi đúng là một vị chủ nhiệm Slytherin đầy ưu tú, nhưng hy vọng là ngươi sẽ không bởi vậy mà khoe ra chút lông chim cỏn con của mình như một con công. Được rồi, khách sáo đến đây thôi, phía dưới là ghi chép của ta, ngươi biết nên dùng nó như thế nào. Vì bọn nhỏ!"
Ở góc trang còn viết: "Ta đã từng hy vọng cuốn sổ này sẽ không bao giờ được sử dụng lại nữa, đáng tiếc... Ta hy vọng một ngày nào đó cuốn sổ này sẽ mãi mãi không lại nhìn thấy ánh mặt trời."
Snape nhìn chăm chú vào cái tên được viết trên trang đầu tiên thật lâu — "Chân thành, Salazar Slytherin". Ngày hôm nay, hắn gặp quá nhiều chuyện bất ngờ, ngay cả hắn cũng không thể tiếp nhận một lúc nhiều chuyện như vậy.
"Tích tắc, tích tắc". Đồng hồ đều đặn nhích lên từng chút, đêm đã càng ngày càng muộn thêm.
Rốt cuộc, Snape lật sang trang. "Thomas luôn mỉm cười, thằng bé trông cực kỳ bình thường, Helga nói nó hẳn là Hufflepuff rồi, nhưng mà, có một ngày, ta trông thấy nó cũng mang khuôn mặt mỉm cười tàn nhẫn giết chết một con chuột bằng ma thuật... Sau một cuộc điều tra ta phát hiện, Thomas đã bị bán cho một rạp xiếc thú sau khi bị phát hiện có năng lực đặc biệt, đoàn xiếc yêu cầu mỉm cười 'hoàn hảo' mỉm cười, bởi vì thằng bé vẫn còn nhỏ không thể sử dụng phép thuật một cách tự nhiên được, nên đoàn trưởng của rạp xiếc đó đối xử với nó cực kỳ 'tệ'..." Có thể thấy được, Slytherin lúc viết đến từ "đoàn trưởng" này đã dùng lực rất, hầu như chọc thủng sang mặt sau tờ giấy.
BẠN ĐANG ĐỌC
[HP/SH/Edit] Alive
FanficHán Việt: [HP] 活着 Tác giả: Hải Mặc Dạ Editor: @Snarry1111 Tình trạng bản gốc: Hoàn thành Tình trạng edit: Nhanh chậm thất thường, tùy vào tương tác, no like no update... Thể loại: HE, Trọng sinh, Nguyên tác hướng Chuyện thống khổ nhất trên thế giớ...