Chương 9

383 22 5
                                    

Tuấn Khải chưa từng nghĩ rằng tiểu thố đáng yêu kia lại có ngày cự tuyệt hắn.

Thì ra, hắn đã phạm một sai lầm lớn, khiến cho con đường của hắn và Vương Nguyên khó khăn, gai góc hơn

==========

Không biết qua bao lâu, một mùi hương gay mũi khiến ta tỉnh lại. Mở to mắt, cảm giác chính mình đang nằm ở một gian phòng xa lạ. Mùi thuốc khiến ta theo bản năng nhíu mày, đây hẳn là mùi bệnh viện mà ta chán ghét. Nói cũng dọa người, bởi vì ta sợ đau, sợ tiêm, cho nên tới bây giờ nơi ta sợ nhất chính là bệnh viện.

Nhưng mà vì sao ta lại ở nơi này? Ta giật mình, muốn ngồi dậy, lại cảm giác hạ thân đau đớn kịch liệt, dường như mới bị người khác phá hỏng. Nhất là một bộ não hiện tại truyền đến đau nhức xa lạ khiến cho đầu óc trì trệ của ta bắt đầu hoạt động lại. Ban đầu, là dì muốn ăn bánh kem...đi làm... Rồi trời mưa lớn... Rồi Vương Tuấn Khải đến mang ta đi... Rồi ta..Tiểu thố....dâm đãng...

Trong nháy mắt, từng nỗi ám ảnh xuất hiện ở trên người ta lại lần lượt trở về trong đầu, ta cuộn mình, hoảng hốt, hô hấp khó khăn. Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải, hắn..

Vẫn không thể tin tưởng được cảnh tượng ác mộng kia, thế nhưng lại là sự thật...

Dơ bẩn

Có người đẩy cửa tiến vào, Đại Hoành cùng người kia, ta theo bản năng nhìn, run lên từng đợt, quên cả hô hấp..

"Tiểu thố ?" Hắn tiến gần, khó hiểu nhìn ta

"Nguyên Nguyên, tớ đến thăm cậu, không sao chứ ?" Đại Hoành cười tươi

Ta sợ hãi thu mình lại, hắn đến ôm ta, vươn bàn tay đến trước mặt ta

Cậu muốn làm gì ?

"Hô hấp, hô hấp, đừng sợ" Hắn mặt hoảng hốt. Hoành Hoành khẩn trương liền chạy ra cửa gọi bác sĩ đến.

"Tiểu thố, hít thở, hô hấp"

Đại não ta như đang dừng hoạt động, ta không nghe thấy mọi thứ, ta sợ nhìn thấy hắn, bác sĩ đến, liền đè ta xuống, hô hấp nhân tạo, đưa một ống thở vào mũi ta, ta cuồng loạn quơ tay, hắn đến giữ tay ta lại, người ta giựt lên mấy cái, mặt đã sớm đỏ lên vì thiếu dưỡng khí, bác sĩ hét lên cái gì đó, cầm kim tiêm chích vào..

Sau đó, là một mảng màu đen.

...

===========

"Vương thiếu, về việc song tính nhân.." Một người đàn ông mặc áo bloose trắng, mặt đã lớn tuổi, có vài nếp nhăn khẳng định là có kinh nghiệm, từ tốn nói

"Việc này tôi không muốn có tin đồn ra ngoài" Vương Tuấn Khải phớt lờ, lướt qua vị bác sĩ kia, mặt vô cùng nghiêm trọng, hướng về phía cửa ra vào

Cùng lúc đó, lại chạm mặt một người là không nên gặp

"Không ngờ gặp cậu ở đây." Thiên Tỷ cười lạnh nhìn người đang đứng đối diện

"Đừng để tôi khinh thường anh, lão đại." Vương Tuấn Khải mở cửa bệnh viện, bỏ mặc phía sau có một người đứng nhìn theo bóng cậu

[KaiYuan fanfic] Đồ vương bát đản, em yêu anh!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ