Chap 8

250 31 0
                                    


- Bác cho cháu gửi tiền.

Hyunjin nói, lấy tiền từ trong cái ví da đưa hai tay một cách lễ phép cho bà Shin.

Bà Shin từ chối.

- Thôi cứ giữ lấy coi như bác cảm ơn hai anh em cháu.

- Không được đâu bác, bác phải nhận chứ. Em cháu chỉ xem qua vết thương thôi chứ có chữa trị gì đâu. Bác nhận đi nếu không ba mẹ cháu sẽ mắng cháu mất !

Hyunjin nghiêm túc nói, để tiền gọn gàng vào tay bà Shin rồi cúi đầu chào bà ra về.

- Con sẽ ghé bác sau nhé !

Bà Shin cười sau khi nghe thằng bé nói như vậy. Chúng nó không những tốt bụng lại còn rất lễ phép nữa.
.
.
.
.

Thật sự con trai cả nhà ông bác sĩ là một người rất dễ gần. Nó thì ít nói nhưng khi đi với anh trai này nó cảm thấy rất thoải mái và không xa cách chút nào. Anh ta cứ hết hỏi cái này thì sang cái nọ, hỏi xong lại kể đủ thứ chuyện về anh ta, ba mẹ anh ta và cô nữa.

- Vậy em nhỏ hơn anh 3 tuổi đó.

- ...

Vừa đi vừa nói chuyện thì nó cũng biết thêm cả đống thông tin về cô. Cô trông vậy mà cũng có nhiều mặt dễ thương ghê, về cái khoản nghiện màu tím thì nó cũng đoán được phần nào, nhìn cái xe là biết mà.

- Thôi em đừng cảm ơn anh nữa có gì đâu !

Hyunjin nói khi cả hai người đã đi gần đến căn biệt thự. Nó chỉ biết cười giả lả, vẫn thấy biết ơn về sự giúp đỡ của hai anh em cô.

- Vậy em giúp anh cái này được không ? Chỉ giúp anh mấy chỗ mua quyển truyện tranh đó với, nó hay quá !

Anh ta quay qua nói với vẻ hí hửng.

- Mua thì phải ra trung tâm thành phố mới mua được còn ở thị trấn mình không có đâu, hay là em cho anh mượn nha.

- Xa không ? Anh muốn mua để vào bộ sưu tập truyện của mình luôn. Mượn rồi những lúc nào muốn đọc lại không lẽ lại đi mượn tiếp.

- Đi xe buýt thì cũng phải mất khoảng 30 phút, nếu anh muốn thì hôm nào rảnh em với anh cùng đi.

- Vậy nha, anh sao cũng được nếu bữa nào em rảnh thì đi.

Hyunjin đáp.

Nó cũng chỉ biết gật đầu cho qua, nó cũng không biết là khi nào mình rảnh nữa nếu nghỉ để đi thì cũng phải mất một buổi đi làm.

Hyunjin mở cánh cổng căn biệt thự đi vào, nó chần chừ ở ngoài không biết làm sao.

- Em cứ vào đi không sao đâu, nếu em đưa anh cái thùng đó anh cũng chẳng biết làm sao nữa.

Anh ta nói rồi một tay chỉ vào cái thùng tay còn lại thì kéo Ryujin đi vào.

Căn biệt thự này đúng là đẹp thật. Đằng sau cánh cổng là khoảng sân vườn khá rộng, cỏ xanh mướt và có hẳn cả một lối đi bằng những viên sỏi nhỏ dẫn vào nhà trong. Hình như có ai biết Hyunjin về nên để cửa mở sẵn. Lần đầu tiên nó được bước vào một căn nhà to và mát như thế này, không gian rộng lớn được trang trí tao nhã, tinh tế.

[ RYEJI ]  Đũa Mốc Và Chiếc Mâm Son Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ