Chương 25: Ngơ ngác

171 31 2
                                    

Ngơ ngác tiễn Phó Cảnh Thận và Lê Khê đi, Trì Trọng Kiều thậm chí còn không biết mình đã nói cái gì.

Có lẽ anh hơi say.

Hai má Trì Trọng Kiều nóng hổi, mười đầu ngón tay lại lạnh đến run lên trong túi áo. Anh đứng tại chỗ bình tĩnh nghĩ: không khác biệt lắm, dù muộn nhưng cuối cùng vẫn đến rồi.

Rất nhiều tình tiết bị xáo trộn, Lê Khê cũng nên xuất hiện sớm hơn bình thường.

Trì Trọng Kiều nhẹ nhàng ấn mi tâm, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Lục Ngộ Chu đội mũ cho anh, ngón tay vô ý vuốt ve đuôi tóc: "Lạnh sao? "

Rượu rất nóng, trong nhà hàng Quảng Đông lại bật điều hòa, ra bên ngoài hứng gió không chừng sẽ bị cảm.

Lục Ngộ Chu kéo cao cổ áo Trì Trọng Kiều, "Mau lên xe đi. "

Trì Trọng Kiều bị Lục Ngộ Chu nhét vào trong xe, trán áp sát khung cửa sổ lạnh lẽo, nhắm mắt lại.

Khoảnh khắc nhìn thấy Lê Khê anh giống như bị tạt một thùng nước đá giữa mùa đông giá buốt, buộc phải rùng mình tỉnh táo lại. Cuối cùng anh đã nhận ra rõ ràng – nơi anh xuyên vào là một cuốn tiểu thuyết đam mỹ. Lê Khê thanh tú tao nhã kia chính là người mà Lục Ngộ Chu yêu nhất trên đời.

Thực ra không phải Trì Trọng Kiều nuôi loại tư tưởng lãng mạn gì đó với Lục Ngộ Chu. Ở thế giới này anh hoàn toàn trống rỗng về mặt cảm xúc —— dù cho đối phương có là ba Trì mẹ Trì, ông Lục, hay những nhóm bạn cũ thỉnh thoảng liên lạc vài câu, người bọn họ thật tình quan tâm là Trì Trọng Kiều nguyên chủ chứ đâu liên quan đến anh.

Chỉ có Lục Ngộ Chu không tiếp xúc với nguyên chủ, phần tình cảm này đối với Trì Trọng Kiều mới là chân thật nhất, chỉ dành cho Trì Trọng Kiều của hiện tại.

Tâm trạng Trì Trọng Kiều giống như người đột ngột rơi xuống nước, trái phải không thấy bờ, mười ngày nửa tháng sau bắt được một khối gỗ trôi nổi lập tức coi nó là tài sản duy nhất, tuy không đến mức chiếm làm của riêng, nhưng nếu đột nhiên bảo anh buông tay... thời gian ngắn không đủ để anh chuyển hướng tình cảm.

Nhưng chuyện này không phù hợp, Trì Trọng Kiều tự xem mình như một nửa anh trai của Lục Ngộ Chu, đâu thể ra tay phá hỏng tình duyên định mệnh của em trai mình.

Chỉ là suy nghĩ phù phiếm mà thôi...

Trì Trọng Kiều mở mắt nhìn đèn đường xẹt qua ngoài cửa sổ: hay là nuôi cún đi, chọn con nào đó ngốc nghếch một chút, dính người một chút.

"Ngộ Chu" Trì Trọng Kiều quay mặt nhìn hắn, "Cậu nghĩ sang năm tôi nuôi cún được không?" Chó mèo anh đều thích, nhưng chó thường dính người hơn mèo.

Lục Ngộ Chu nghĩ anh muốn nuôi chó ở ngôi nhà hiện tại, hỏi: "Anh Kiều thích chó lớn hay chó nhỏ?" "

Trì Trọng Kiều nói, "Tôi thích chó lớn... Nhưng chó lớn chiếm nhiều chỗ... Tôi sẽ suy nghĩ thêm."

Khi nào mua chó sẽ phải tính chuyện chuyển ra ngoài sống.

Trì Trọng Kiều khẽ thở dài.

[Edit][Đam mỹ] Xuyên thư thành ảnh đế may mắnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ