Hôm nay là buổi biểu diễn của Đội H, Châu Thi Vũ đã sớm đến cuối sân khấu vì đã hứa với Vương Dịch rằng nàng sẽ đến xem buổi biểu diễn của cô.Nửa đầu không sao, mọi người đều diễn rất tốt, nửa sau Châu Thi Vũ cảm thấy cô có chút không ổn, trong lòng không ngừng tự an ủi chính mình, nói có lẽ nàng quá mẫn cảm, không có chuyện gì.
Cho đến khi thấy có người ra hiệu cho Vương Dịch, Vương Dịch mới cầm micro nói chuyện, trong chốc lát thân thể hơi ngả về phía sau, Vương Dịch rất tự nhiên đặt tay lên vai Viên Nhất Kỳ để tìm điểm tựa, trả lời xong liền cúi đầu xuống, chậm rãi nhắm mắt lại.
Theo quan điểm của những người khác, tất cả những điều này xảy ra rất tự nhiên, không có bất kỳ sự bất thường nào, nhưng theo quan điểm của Châu Thi Vũ, những cử động tinh vi của cô được phóng đại vô hạn, và nàng đã thầm kêu lên rằng điều đó không ổn, nàng không ngừng cầu nguyện rằng cô sẽ không có bất kỳ tai nạn nào.
...
Trên sân khấu, Vương Dịch cảm thấy mình không thể kiểm soát được cơ thể, sự bất lực của cô ngày càng rõ ràng, nhưng cô không muốn mọi người và fan lo lắng, vì vậy cô đã không ngừng chống đỡ bằng ý chí.
Phù... cuối cùng... cuối cùng cũng qua...
Vương Dịch đứng cùng hàng với mọi người, cúi đầu trước ống kính, cô phải dùng hai tay chống đầu gối vì không còn sức. Đương nhiên, động tác nhỏ này không qua được ánh mắt Châu Thi Vũ, lông mày nàng vô ý thức nhíu lại.
Đèn tắt, trái tim căng thẳng của cả người trùng xuống. Cùng nhau đứng thẳng dậy, Vương Dịch chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu óc choáng váng, thân thể bởi vì đột nhiên đứng thẳng mà vô thức ngả về phía sau, hai tay theo bản năng nắm lấy người xung quanh.Thẩm Mộng Dao và Viên Nhất Kỳ bị cú tóm lấy bất ngờ của cô làm cho sửng sốt, sau đó trọng tâm cơ thể của họ bị kéo về phía sau. Viên Nhất Kỳ phản ứng nhanh chóng và nắm lấy người đang ngả người ra sau.
Nhưng chỉ đề phòng người kia bị đập đầu, Vương Dịch đã ngã xuống sân khấu đúng như dự đoán, mọi người đều kinh hãi chạy đến vây quanh cô. Châu Thi Vũ cũng nghe thấy tiếng mọi người kêu giúp, giật mình và lao lên sân khấu.
Dần dần, trong mắt cô có người, Vương Dịch muốn nhìn rõ những người xung quanh nhưng lại không thể, muốn nói với họ rằng cô không sao nhưng mở miệng lại không thể phát ra âm thanh. Đột nhiên ù tai cũng mang đến cho sự ồn ào một khoảng thời gian yên tĩnh ngắn ngủi, cô chỉ có thể nhìn thấy mấy cái miệng mở ra khép lại, lại không nghe thấy thanh âm.
" Vương Dịch, Vương Dịch, Vương Dịch em không sao chứ!?". Thẩm Mộng Dao mặc dù biết Vương Dịch bị hạ đường huyết, nhưng hiển nhiên vẫn là bị Vương Dịch dọa sợ, gọi tên cô liên tục cũng không có trả lời.
Châu Thi Vũ chạy đến phía sau cô, nửa quỳ trên mặt đất, ôm cô vào trong ngực, để cô dựa vào người mình, từ trong túi lấy ra một viên kẹo, bóc ra và đút vào miệng cô.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Thi Tình Hoạ Dịch ] Tổng Hợp Những Mẫu Chuyện Ngắn
Truyện NgắnMột số mẫu chuyện nhỏ về gia đình 339 ❤️