8 - Hết thơ là hết fic (1)

181 18 5
                                    

"Cầu em được người tình như tôi đã yêu em"

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, chả mấy chốc mà mùa nóng kết thúc rồi mùa lạnh ngang qua, thấm thoắt mà tôi đã ở chung nhà với Ruto được gần một năm rồi.

Thằng bé này, ban đầu tôi còn có chút nghi kị vớ vẩn với ẻm, ai bảo ẻm lại cưa được tia sáng của lòng tôi cơ chứ. Nhưng càng sống chung lâu, tôi càng thấy Ruto thật ra là một chàng trai rất được.

Ruto học rất giỏi, nghe đâu hồi cuối năm học vừa rồi còn được thay mặt hội sinh viên phát biểu tổng kết năm. Kết quả đó cũng không có gì là lạ, lúc nào tôi thấy Ruto thì cũng chỉ thấy ẻm một là xà nẹo em người yêu nhà kế bên, hai là nghiêm túc học tập trong phòng. Gần như lúc nào tôi cũng thấy thằng bé đang cầm sách bài tập, giải bài mọi lúc mọi nơi. Hoặc có khi không giải bài tập, thì lại thấy đang cầm một cục flashcards ôn từ mới. Dù ẻm cũng có gốc gác Nhật Bản rồi, nhưng tinh thần học tiếng Nhật vẫn luôn hừng hực, đáng ngưỡng mộ cực kì. Có thằng bé sống chung nhà, tôi cũng không khỏi nhiễm được nhiệt huyết học tập của ẻm, riết rồi năm vừa qua tôi cũng đã tự học được thêm một ít tiếng Nhật, coi như cũng thỏa ước nguyện học thêm ngoại ngữ bấy lâu nay.

Ruto còn biết nấu ăn nữa, ẻm sống xa nhà nên cũng rất tự giác, rất biết tự chăm sóc bản thân. Ngoài chuyện ẻm làm đầu bếp chính trong nhà chúng tôi như đã kể ở mấy chap trước, Ruto nếu cần thì cũng có thể làm tất cả việc nhà. Rửa bát, quét nhà, lau chùi, giặt giũ... cái gì cũng làm hết ráo. Tất nhiên ẻm không phải cái gì cũng giỏi, chỉ là biết làm thôi, nhưng nếu tôi nhờ thì kiểu gì Ruto cũng làm.

Sau này khi đã thân nhau rồi, thi thoảng Ruto sẽ giả vờ chống đối lại tôi, kiểu như "anh Sâm tự rửa bát đi đừng có lười nữa", hay "anh quét nhà đi cho quen :D". Nhưng mà cũng mỏ hỗn xíu thôi, nhiều lúc thấy tôi tăng ca bận việc, Ruto lại hay tự giác làm tất cả hộ tôi. Dần dần, không chỉ với Đạo Anh, mà với cả Ruto tôi cũng thấy như một đứa em trai nhỏ, giỏi giang, dễ mến.

Em trai nhỏ nếu không cho coi chứng minh thư, thì nhiều khi lại tưởng đã là người trưởng thành từ lâu lắm rồi vậy.

Tôi chép miệng nghĩ thầm, tay thì gõ máy tăng ca nhưng mắt thì liếc sang thấy Ruto đang ngồi thu lu một góc ở ban công phòng tôi, mắt nhìn đăm đăm về phía ban công nhà đối diện, xung quanh tỏa ra aura rõ mồn một người.đàn.ông.trưởng.thành.đau.buồn.vì.một.năm.qua.vẫn.đang.thất.tình.

Tết nhất đến nơi rồi, trời vừa lạnh vừa ẩm, tôi xót thằng bé cứ hoài ngẩn ngỡ, liền hắng giọng.

"Ruto! Ngồi hoài không thấy lạnh hả. Rồi mấy bữa nữa ốm sao về quê?" tôi đánh động hòng nghĩ cách cho thằng nhỏ cứng đầu này mau vào nhà đi, thật ra là cứ mở cửa ban công hoài thì cái thằng tôi đây cũng sắp đông đá đến nơi rồi. Hà Nội mùa đông chỉ có mười mấy độ, là mười.mấy.độ thôi đó thẳng quỷ.

Tôi đương thắc mắc sao dân Quảng Nam quanh năm ấm áp mà vẫn chịu được lạnh hay quá ta, thì thấy thằng nhỏ hắt xì một cú rõ to, rồi nước mũi ròng ròng quay qua tôi phân trần.

"Sắp đến lúc rồi, anh cứ đợi mà xem" rồi nở một nụ cười quỷ dị.

A ha đùa thôi, không có ma mãnh gì đâu, nhưng mà hóa ra cái danh sinh viên trường F cũng chẳng phải để trưng không, Ruto là đứa có đầu óc, mà có đầu óc như nào ư, thôi thì sau đây tôi xin được tường tận kể lể, dựa trên 100% những lời tâm sự mỗi ngày một tý của Ruto với người bạn chung nhà là tôi đây.

[Tôi-Doyoung-Haruto] PuskinNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ