"Anh cũng muốn ăn."
Taehyung không khách khí, vừa về đến nhà đã đoạt bánh từ tay của em, bánh nào được cho thì anh lấy bánh nấy, bánh anh mua, anh trả tiền thì để lại.
"Này này này!"
Jungkook láo nháo giành bánh, nhìn Taehyung bỗng dưng ham ăn nhét hết một cái bánh to vào miệng, trên tay vẫn cầm chắc hai cái nữa.
Anh trừng mắt nhìn em.
Jungkook bưng hai má anh, ép lại, muốn anh trả bánh cho mình, mặt em bí xị, hai chiếc bánh còn lại được đặt trên bàn, ly trà sữa cũng để đó luôn.
"Sao anh lại lấy ba cái bánh này!"
Jungkook giận dỗi dậm chân, hung dữ trừng mắt lại với anh. Ba cái này là em được cho, còn chưa biết mùi vị ra sao, tò mò biết bao nhiêu, thích biết bao nhiêu.
Kim Taehyung khó khăn nuốt bánh xuống, cúi thấp người uống ly trà sữa của em, hút rột rột, topping cứ theo đó đi lên vào miệng anh.
"Thích."
"Anh lớn rồi mà còn giành ăn với em?"
"Thích!" Taehyung không ngại em nghĩ gì, anh thích, vì thích được chưa? Anh không muốn Jungkook ăn bánh người khác cho, anh muốn nuốt nó vào bụng, cho dù không ưng ngọt, anh vẫn cố nhai cố nuốt, xem nó như Park Jimin mà nhoàm nhoàm.
Hai cái bánh trên tay đã biến hình dạng, vậy mà anh vẫn cắn hết chỗ này tới chỗ kia.
Jungkook đỏ mắt, quát lên. "Nhỏ mọn!"
"Mắng đi, tối ngủ một mình."
Jeon Jungkook há mồm, không tin được mà nhìn anh, đã ăn bánh của mình, còn hâm doạ mình? Công lí ở đâu? Công bằng ở đâu? Em tức tối mếu máo, lại không làm gì được, mắt rưng rưng đi về phía sô pha ngồi xuống, bánh của mình.
Cầm hai cái bánh còn lại lên, vừa ăn vừa chảy nước mắt.
Bánh nhốn vào miệng, hai má theo đó mà căng phồng, nước mắt tèm lem.
"Mắc gì khóc?"
Kim Taehyung buồn cười, đem cái bánh cuối nhét vào trong miệng, bánh vừa thơm vừa mềm, bên trong còn có nhân kem béo ngậy.
Cũng ngon, tên kia tặng Jungkook toàn best seller của quán.
"Ai thèm khóc!"
Jungkook chùi nước mắt, lại cắn thêm một miếng bánh, vừa ngon vừa ngọt, em liếm một ít kem ở nhân bánh, nước mắt lại chảy ra.
"Ngon quá nên khóc à?"
Mặt trời nhỏ uất ức ngẩng đầu, nhìn thấy đuôi mắt Kim Taehyung cong cong, mình thì khóc, anh thì cười đến vui vẻ, quân độc ác, Jungkook thầm nghĩ nếu anh không phải là anh trai của tui thì tui đã xử anh từ lâu.
Thủ tiêu anh trước khi Kim Seokjin trở lại.
Vừa nghĩ đến anh trai lớn, nước mắt Jungkook lại trào ra, hu hu ré lên, Kim Seokjin chưa bao giờ giành ăn với em, huống hồ toàn dồn vào họng em bao la đồ ăn ngon.
Kim Taehyung lạnh mặt không nổi, để cho em một không gian riêng để bày tỏ nỗi lòng vô bờ bến với bánh ngon, anh đi vào nhà tắm rửa sạch tay, đi ra ngoài với chiếc khăn lông mới.