" Em đi qua Tây lâu quá, giờ về lại thấy đất nước mình thế nào?" Trí Tú quay sang hỏi Lệ Sa, cô em gái nhỏ của chị, vừa từ bên Tây trở về sau ngần ấy năm học tập.
" Em thấy dân mình còn khổ nhiều quá, bọn bán nước thì chèn ép, hà hiếp đủ điều, bọn địa chủ thì tàn bạo, ăn trên xương máu. Nên em về đây, dù ít dù nhiều, nghề thuốc của em cũng giúp dân được đôi chút." Lệ Sa ngã đầu ra ghế, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào những cách đồng lúa trãi dài đến vô tận, màu lúa đã ngã vàng, xa xa phấp phới hình bóng của những người nông dân đang đi thăm lúa.
Buồn thay, cho dù họ có chăm sóc cánh đồng bao nhiêu đi nữa, cho dù vụ mùa có trúng đậm đi nữa, thì bọn cường hào ác bá cũng đẻ ra hàng loạt thứ để ăn trên mồ hôi, xương máu của họ, họ nghèo thì vẫn sẽ mãi nghèo, khổ vẫn sẽ mãi khổ.
Lệ Sa thở dài, tựa đầu ra ghế, nhắm mắt thả lỏng cơ thể mình, cũng lâu lắm rồi, từ ngày mà cha cô - ông cả Lạp vì ghen tuông mà vô tình hại chết mẹ cô, cô không thiết tha gì cái gia đình đầy rẫy mưu mô này nữa, cô theo Trí Tú sang Tây học, cô có đam mê với nghề thuốc, nên đã theo học mà không màng đến thời gian, đến khi nhìn lại cũng đã hơn năm năm, Trí Tú cũng đã học xong, đã về nước được một, hai năm rồi. Cũng đến lúc trở về rồi.
Đang miên man trong những suy nghĩ thì xe dừng lại.
" Lệ Sa, em có muốn đi chợ mua ít đồ với chị không? Chị định mua vài xấp vài về cho má."
" Được, em đi cùng."
Lệ Sa cùng Trí Tú đi dạo chợ. Lệ Sa mãi bâng quơ suy nghĩ thì bất chợt tỉnh người khi người con gái ấy đi ngang qua, đụng trúng vào vai cô, mùi hương của người đó khiến Lệ Sa mê như điếu đổ. Mùi hương thuần khiết, pha chút ngọt ngào, dịu dàng làm Lệ Sa cứ hít hà không ngừng.
" Con xin lỗi, Con vô ý, xin cô đừng trách tội." người đó khúm núm, cúi đầu xin lỗi.
" Tôi không sao, chị đi đi."
Lệ Sa nhìn theo cô gái đó, dáng hình đó khắc sâu trong tâm trí cô, làm cô cứ ngẩn ngơ như kẻ ngốc.
" Lệ Sa, nhìn gì dữ vậy?" Trí Tú đi lại vỗ vào vai cô. Nhìn gì mà muốn mòn con người ta.
" Cô đó là ai vậy chị hai. Thấy quen quá."
" À cô Thái Anh, con ông Phác, làm công cho nhà mình, hình như nhỏ hơn tuổi em, hồi trước có qua nhà mình đóng thuế mấy lần, thằng ba Kha, nó thích cổ, tại cổ đẹp quá, làm khó làm dễ mấy lần, mà may là cha sáng suốt, nói đợi nó cải tà quy chánh mới hỏi Thái Anh cho." Trí Tú vừa đi vừa kể.
" Đúng là có chức có quyền, có tiền có bạc thì muốn gì có đó." Lệ Sa cười khẩy, nụ cười khinh bỉ cái xã hội thối nát này.
" Nhưng tội lắm, mẹ mất sớm, cha thì bệnh tật, cổ phải xoay sở đủ điều, còn bị đám con trai trong làng làm khó dễ."
Chiếc xe bon bon trên đường quê, dừng lại trước cổng căn nhà lớn.
" Thưa ông bà, cô hai đón cô út về tới rồi." Thằng Sửu, người làm trong nhà chạy lên thông báo cho ông bà.

BẠN ĐANG ĐỌC
HƠN MỘT CHỮ THƯƠNG
Любовные романы"Thái Anh, khổ cho em rồi. Nếu tôi là con trai, có phải đã dễ dàng, tốt đẹp hơn rất nhiều không?"... Lạp Lệ Sa x Phác Thái Anh