Chương 37 - Hoá giải

274 20 3
                                    

Đã ba năm rồi Renjun mới trở lại ngôi nhà nhỏ từng là mái ấm hạnh phúc của mình. Kỉ niệm buồn vui lũ lượt kéo về, chiếm lấy toàn bộ tâm trí lẫn trái tim Renjun.

"Mật khẩu vào nhà là gì nhỉ?"

Renjun nhìn máy bấm mật mã ở tay nắm cửa mà suy nghĩ một hồi.

"Hay là thử vận may một chút?"

Renjun bấm một dãy số.

Cạch. Tiếng mở cửa giòn tan vang lên.

- Em đến rồi hả? - Jaehyun eo mang tạp dề lợn hồng hớn hở chạy ra đón Renjun.

- Cái bộ dạng gì đây?

Renjun như trở về thời điểm nhiều năm về trước. Dù Jaehyun thường xuyên về nhà muộn nhưng đôi lúc anh vẫn sẽ chờ người yêu nhỏ trở về sau các lớp học ban đêm. Và cứ mỗi lần như vậy, Renjun đều sẽ cộc cằn mà chê bai Jaehyun.

Chỉ là ngày xưa, Renjun sẽ chạy đến ôm lấy người yêu, hít hà mùi thơm dễ chịu chỉ thuộc về mình. Còn bây giờ, Renjun không chửi thề hay đánh Jaehyun tại chỗ là đã mừng lắm rồi.

- Mừng em về nhà.

- Anh lại nói nhảm gì đó? Tôi đi về đây.

Renjun không hề nể nang mà quay lưng đi thật. Jaehyun tá hoả giữ lấy cánh tay Renjun:

- Đừng giận mà. Khó khăn lắm anh mới gặp được em. Lại đây rửa tay sạch sẽ rồi ăn cơm nào.

- Có bệnh.

Renjun chửi thầm một tiếng rồi quay trở lại. Sau khi cởi giày ra, Renjun thấy đôi dép bông Moomin của mình vẫn sạch đẹp được đặt ở huyền quan. Như thể nó vẫn luôn chờ đợi Renjun trở về nhà vậy.

Renjun rất không tình nguyện mà xỏ dép đi vào nhà. Đưa mắt ngắm nhìn xung quanh, Renjun tưởng như mình chỉ mới rời khỏi đây ngày hôm qua. Nội thất căn nhà, mọi thứ đều vẹn nguyên như ba năm trước. Vẫn là cái bàn, cái ghế mà Renjun chọn khi đi mua sắm cùng Jaehyun. Vẫn là cái rèm cửa Renjun nhất quyết phải mua cho bằng được dù bị Jaehyun nhẹ nhàng góp ý ra sao.

- Nhìn cái gì đó, mau lại đây ăn cơm.

Tiếng gọi của Jaehyun như đánh tỉnh Renjun khỏi cơn ngủ mê. Là một người giàu cảm xúc, Renjun thật sự thấy hoài niệm khi trở lại đây.

Renjun chầm chậm di chuyển đến bàn ăn. Chén, dĩa, thìa hay đôi đũa đều do một tay Renjun ngày ấy tự mua. Renjun còn để ý thấy vài vết nứt nhỏ trên dĩa đựng thức ăn.

- Anh đãi khách bằng dĩa nứt đó hả, bần tiện chết đi được.

- Ha ha, anh hiếm khi ăn ở nhà lắm nên chẳng để ý gì cả. Nay có em đến mới thấy đó chứ trong nhà cũng hết dĩa rồi.

Jaehyun cười trừ để lộ đôi lúm đồng tiền in sâu trên má. Nụ cười của anh vẫn luôn dịu dàng và lay động lòng người như vậy. Renjun suýt chút nữa đã bị Jaehyun làm cho mềm nhũn tim.

Renjun nhanh chóng ổn định tâm trạng rồi ngồi xuống bàn. Tất cả đều là món ăn Trung Quốc mà Renjun thích nhất. Renjun có cảm giác bữa ăn hôm nay thật không đơn giản. Jaehyun đã tốn rất nhiều tâm tư để mời được Renjun đến vậy mà.

JaemJen | La GuérisonNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ