Chương 4: Đôi giày đỏ của - Phần một

265 19 2
                                    

Sau khi đi ra khỏi mật thất, càng không nhìn thấy con búp bê nữa. Mọi người vẫn còn đang do dự không biết có nên tiếp tục đi lên trên không, những đồ vật bên trong nhà xác bọn họ cũng không dám tùy tiện động lung tung.

Nghiêm Hạo Tường quay người lại nói: "Chúng ta vẫn tiếp tục đi lên phía trên chứ?"

Mã Gia Kỳ cười trả lời: "Đi chứ, cứ đứng đây mãi cũng không phải là cách. Chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách để ra ngoài."

Không biết là chiếc bụng nhỏ của ai ngay lúc này lại kêu lên một cách không đúng lúc. Lưu Diệu Văn ngại ngùng gãi đầu: "Hì em vẫn đang lớn mà..."

Đinh Trình Hâm thở dài: "Cứ mắc kẹt ở đây mãi thì sẽ chết đói mất."

Trương Chân Nguyên nhớ ra lúc nãy trước khi vào xem phim có mua vài hộp bỏng ngô vẫn còn để ở dưới lầu. Lưu Diệu Văn không cho anh xuống lấy, em ấy nói quá nguy hiểm rồi.

"Chúng ta lên trên xem xem tình hình như thế nào trước đi, Diệu Văn em vẫn chịu được chứ?" Nghiêm Hạo Tường hỏi em ấy.

"Dạ, chết không được đâu."

Thế là đoàn người lại tiếp tục kéo kéo đẩy đẩy nhau đi lên phía trên, bên trên hình như có ánh sáng, như bình thường đó, là ánh sáng mặt trời.

Ánh sáng bất thình lình xuất hiện trước mặt chiếu vào khiến bọn họ không cách nào mở mắt lên được, đột nhiên bên tai vang lên âm thanh của trẻ nhỏ đang đùa nghịch, còn có những âm thanh nhỏ vụn khác nhau của con người.

Nghiêm Hạo Tường bị đứa nhỏ đang đùa nghịch va trúng.

"Anh trai này, xin lỗi nha, va trúng anh rồi."

Là một bé gái, sắc mặt trắng bệch, ôm chặt một con búp bê xinh đẹp, ánh mắt to tròn cứ nhìn đăm đăm vào Nghiêm Hạo Tường, bé gái đang cười.

Nghiêm Hạo Tường lắc đầu nói không sao.

"Vậy thì hẹn gặp lại anh trai nhé."

Bé gái ôm lấy con búp bê của mình rồi vừa đi vừa nhảy rời khỏi đó.

Ánh sáng mặt trời ở đây ấm áp đến nỗi khiến người ta cảm thấy không chân thật.

Các thiếu niên đi ngang qua dòng người, không một ai chú ý nhiều đến bọn họ, nhân viên y tế chuyên tâm chăm sóc người bệnh, không có thời gian để chú ý đến việc bảy cậu con trai tự dưng lại xuất hiện ở đây.

Lại giống như, những người đó căn bản không nhìn thấy bảy người bọn họ vậy.

Nơi này là tầng âm của bệnh viện lúc nãy, khung cảnh vẫn giống hệt như cũ, không có chút thay đổi nào. Chỉ là nơi này có thêm đường ra ngoài, phía ngoài là mảnh sân trong của bệnh viện, ánh sáng mặt trời cũng có thể chiếu rọi vào trong.

Trải qua khoảng chừng hơn mười phút, bé gái lúc nãy lại một lần nữa xuất hiện trước mặt bảy người bọn họ, bé gái còn chào hỏi một cách lễ phép: "Em chào các anh."

Đinh Trình Hâm không biết tại sao, lại muốn đập tay với bé gái. "Đinh ca!" Nghiêm Hạo Tường gọi Đinh Trình Hâm lại, thu lại tay ngại ngùng gãi đầu, cười: "Ây ya, bé gái này dễ thương quá đi!"

【 TNT | Fanfic】VIỆN TÂM THẦNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ