CHƯƠNG XX

15 1 0
                                    

Chỉ có sự im lặng trong căn phòng của Hoàng đế.

Thư ký của Hoàng đế, Bá tước Pollan, đang đổ mồ hôi vì sự lúng túng.

"..."

"..."

Một người đàn ông và một thiếu nữ có đôi mắt cùng màu ngồi đối mặt, họ đã giữ im lặng được một hồi lâu.

Ngay cả sau khi bước vào phòng, Hoàng đế, người đã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của thiếu nữ trong sự thất vọng, chỉ mở lời sau khi Pollan nhắc khéo ông.

Pollan đã chứng kiến sự ngạc nhiên của Hoàng đế khi thiếu nữ tên "Ellencia" kia đáp khi được hỏi tên cô là gì.

Sau đó, lại là một khoảng lặng dài khác, ông hỏi họ và tên cha mẹ của nàng.

Ellencia Hounds.

Không ai trong số những người thân của Isabella có họ như vậy.

Nàng không biết cha mình và nói rằng mẹ nàng là Catherine Hounds. Đó là một cái tên mà ông không biết. Nhưng ông nghĩ ông cũng đã nghe nó.

"Đó không phải là một cái tên hiếm gặp nhưng hình như đã nghe qua một người có cái tên như vậy...?"

Pollan gạt những ký ức mờ nhạt của mình sang một bên và liếc nhìn đôi mắt của Hoàng đế.

Eustis đã không thể nhìn thẳng vào thiếu nữ tên Ellencia ấy từ trước đó.

Ánh mắt ông nhìn chằm chằm xuống dưới.

Nó không phải là không hợp lý. Có một chút rùng rợn khi Isabella, người đã chết, lại giống như đã sống sót trở về nhưng nó khiến ông sợ hãi.

Khi Hoàng đế không thể thoát khỏi nỗi đau mất vợ, ông tự hỏi liệu có người phụ nữ nào giống nàng một cách kỳ diệu không.

"Này. Người là Hoàng đế, phải không?"

Ellencia, người đã im lặng, lên tiếng.

Thật đáng ngưỡng mộ khi nàng dám nói chuyện với ông trước, mặc dù, nàng biết ông là Hoàng đế.

Ngay từ lần đầu tiên bước vào nơi này, thiếu nữ đã có vẻ hoang mang nhưng nàng có vẻ không hề sợ hãi.

Khuôn mặt của nàng cũng tươi sáng, vì vậy, nó thật tuyệt vời. Nhưng lại mờ dần khi thời gian trôi qua.

Và đó là tất cả.

"Phải..."

Sau một thời gian, Eustis cuối cùng đã trả lời.

"Điều này nghe có vẻ rất là lạ nhưng..."

Hai đôi má dễ thương càng trở nên hồng hào hơn.

"Người có phải là cha của tôi không?"

"..."

"..."

Không chỉ Eustis mà Pollan cũng ngạc nhiên đến mức mắt họ mở to ra trước lời nói đột ngột này.

"Như tôi đã nói, tôi không có cha, vì vậy, mẹ tôi đã nuôi dạy tôi một mình. Khi tôi hỏi về cha tôi, bà nói rằng ông là một người rất tốt. Người có mái tóc đen và đôi mắt xanh thẫm như tôi..."

Không có chỗ cho đồ giả mạoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ