Chương 9

196 22 1
                                    

Đêm đầu tiên tất cả đều thống nhất dành cho việc ngủ nghỉ, bọn họ loay hoay bên ngoài từ sáng đến giờ, thời gian chợp mắt không có bao nhiêu, ăn chơi các thứ đành để dành cho mấy ngày sau.

Trong lúc trên xe mọi người trong nhóm đã tự mình chia phòng xong xuôi, Felix với Jisung cứ nhất quyết bám chặt lấy nhau, cậu ấy đi đâu em đi theo đó nên Bangchan để cho hai thằng nhóc một phòng, Seungmin cũng muốn ở chung với hai tên này. Anh với Changbin một phòng, còn lại phòng ở tầng trệt của Hyunjin, IN và Minho.

Sau khi lấy hành lý xong mọi người đều tản ra trở về phòng của mình, Bangchan nhận nhiệm vụ kiểm tra cửa đã khóa hay chưa. Anh đi khắp căn hộ để quan sát nội thất trong nhà thêm một lần nữa, mặc dù bọn họ ở trong khu biệt lập nhưng không ai dám đảm bảo nơi đây sẽ không bị người xông vào giết người cướp của, cẩn thận vẫn hơn. 

Đến khi xác nhận mọi thứ đâu vào đấy Bangchan mới kéo theo hành lý của mình lên lầu một, đột nhiên một cảm giác thoáng qua làm anh cứ nghĩ hình như mình đã quên mất thứ gì đó, nhưng nghĩ mãi không ra nên anh đành mặc kệ, từ từ nhớ lại sau.

Seungmin đi theo hai người Jisung Felix vào phòng, hai căn phòng trên tầng một nằm cùng phía, cầu thang gỗ được thiết kế ở phía đầu hành lang, đến phòng của ba người Seungmin, tiếp đó là phòng của Bangchan Changbin, cuối hành lang là phòng chứa đồ để bỏ những thứ không sử dụng mà khi nãy người hướng dẫn cho cả bọn xem qua.

Cậu nhìn thấy Jisung với Felix còn đang sắp xếp hành lý thì nói với bọn họ mình muốn đi toilet, sau đó để hành lý của bản thân ở cạnh giường rồi mở cửa bước ra ngoài. Trời bên ngoài đã tối đen như mực, trên hành lang được chiếu sáng bởi một bóng đèn nhỏ màu vàng được gắn trên trần nhà ngay chính giữa hai phòng. Vì diện tích chiếu sáng không đủ nên hai đầu hành lang bóng tối trải dài, mà nhà vệ sinh lại nằm ở tầng trệt ngay dưới chân cầu thang.

Seungmin không đi về hướng cầu thang, cậu quẹo sang phía đối diện đi về chỗ căn phòng đựng đồ. Đưa tay vặn nắm cửa, quả nhiên không mở được, cửa đã bị khóa lại. Cậu nhớ rõ khi đó cậu đứng ngay sau người phụ nữ kia, không hề thấy cô ta có động tác khóa cửa, chỉ đóng nhẹ cánh cửa vào, loại trừ trường hợp đây là cửa tự động, chỉ cần đóng lại thì bên trong sẽ khóa thì chỉ còn một khả năng đó là có ai đó đã nhân lúc bọn họ tập trung ở tầng trệt mà khóa lại.

Nhưng trong căn homestay này ngoài bọn họ ra còn ai nữa đâu ?

Cô hướng dẫn kia càng không thể, cho đến lúc cô ta ra về cậu vẫn chưa từng dời tầm mắt khỏi cô ta. Sở dĩ Seungmin để ý hành động của người này một cách thái quá là vì khi cô ta đang mở khóa căn phòng, cậu vô tình nhìn thấy một đoạn cổ tay của cô ta bị kéo lên lộ ra ngoài, làn da tím tái đến nỗi thấy cả mạch máu bên dưới, phần bề mặt sần sùi như trải qua cả quá trình ăn mòn, khác hẳn với nước da hồng hào trên bàn tay, chỉ trong thoáng chốc cô ta đã lập tức lấy tay áo che lại, còn lặng lẽ liếc nhìn mọi người xung quanh để xác nhận xem có ai nhìn thấy hay không.

Cũng từ lúc đó Seungmin mới nhớ lại, ngay từ khi cậu bước vào căn nhà này chưa từng thấy người phụ nữ để lộ phần cổ tay, cho dù là lúc cô ta đưa tay giới thiệu với bọn họ phòng ốc đồ dạc trong nhà, tay áo luôn kéo dài đến nửa mu bàn tay, chắc cô ta cũng không ngờ chỉ việc mở khóa lại sơ hở làm lộ ra như thế.

[Fic-SKZ] [Kinh Dị] - Hai Hạt MưaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ