Đã hơn nửa năm cậu ở với anh. Chỗ hai người ở cũng là một khu dân cứ bình thường, nhà của hai người là một căn nhà 2 tầng, tuy nhỏ nhưng rất tiện nghi, sống chung với Dương 8 tháng cậu cũng biết được nhiều điều về anh. Anh tên Lê Thành Dương, anh cũng là thỏ nhân giống cậu, hình dáng thỏ của anh là thỏ đen có bộ lông đen huyền trong khỏe khoắn mà loài của anh to hơn của cậu gấp mấy lần, lần đầu thấy anh hóa thân cậu còn tưởng con gấu chứ làm cậu giật mình chạy loạn, thỏ gì mà cơ bắp thế không biết, anh thì là thủ lĩnh của băng 2H, nên thường đi ra ngoài, nhưng vẫn canh giờ về ăn cơm với cậu. Sống với anh hơn nửa năm cậu vẫn thắc mắc việc mà anh muốn cậu làm là gì, kể từ ngày hôm đó không bao giờ thấy anh nhắc đến việc mà anh muốn cậu làm, ban đầu tưởng là việc nhà nên khi vừa về nhà anh, cậu đã sốt sắn đi làm việc nhưng bị anh ra sức ngăn cản, bảo là có người làm nên không cần cậu động tay. Vậy việc anh muốn cậu làm là gì? Còn về anh thì anh đã rất ngạc nhiên khi biết cậu đã 20 tuổi nhưng không thể phân hóa được, ngày đó nhìn chiếc thỏ nhỏ tủi thân kể cho anh nghe những chuyện ấm ức trong lòng mà anh đã hạ quyết tâm sẽ bảo vệ ẻm tới cuối đời này, không để ẻm đụng tay vào bất cứ việc gì, mọi việc của Trần Minh Hiếu là của Lê Thành Dương này
Nằm ườn trên ghế sofa chờ Thành Dương về, chiếc thỏ nhỏ có chút chán nản lăn lộn khắp chiếc ghế dài. Được một lúc liền mệt quá mà lăn ra ngủ luôn, đúng là như vậy, một ngày của thỏ ta chỉ ăn và chờ "chồng tương lai" của ẻm về thôi
Khoảng mấy tiếng sau, cuối cùng Lê Thành Dương cũng đã về, anh mở cửa bước vào nhà, cởi chiếc áo khoác treo lên chiếc móc bên cạnh, tay cuối xuống tháo giày, quái lạ, bình thường anh về là cậu sẽ chạy ra cửa mình anh rồi nhận lấy phần thưởng ở nhà ngoan của mình mà ta, không lẻ ra ngoài rồi? Không thể nào, trong lòng có chút bất an, nhanh chóng cởi giày, để túi bánh thơm ngon lên chiếc bàn bên cạnh đôi chân bước nhanh vào bên trong, đôi mắt đưa tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
- !!!!!! _ ánh mắt anh lay động dữ dội, dừng lại ở chiếc ghế sofa, ai đây? Hiện tại theo tầm mắt của anh bị khuất bởi thành ghế sofa cao, chỉ thấy được đôi chân dài thon thả đang vắt trên thành ghế. Anh cố giữ bình tĩnh, bước từng bước rón rén đến bên chiếc sofa
Đưa tầm mắt vào bên trong, là một thiếu niên, cậu ta có mái tóc ngắn đen được thả xuống, khuôn mặt cực kì xinh đẹp, có một nốt ruồi nhỏ bên gò má, không những nốt ruồi đó không làm cậu kém sắc mà còn làm cậu thêm thập phần quyến rũ, đôi môi hồng hồng mở hờ để lộ chiếc răng thỏ trắng bóng, không lẻ? Minh Hiếu!!!!! Thành Dương còn đang hoang mang thì cái người trên sofa bắt đầu cựa quậy tỉnh giấc, cậu ta ngồi bật dậy, khịt nhẹ mũi, mắt cậu thiếu niên trở nên sáng rực
- Oa! Bánh nướng!!! _ cậu ta lật đật ngồi dậy, phóng nhanh đến phía cửa nơi có chiếc bàn anh vừa để túi bánh thơm lừng lên đó. Anh thì hiện tại vẫn còn đang sốc, chưa load được tình hình hiện tại
- anh Dương? _ cậu cầm túi bánh, đưa cắn lấy một cái, lúc này mới chú ý đến anh đang đứng đó thẫn thờ, cậu mới thấy lạ đi tới khều khều vào vai anh
- em là...Minh Hiếu?_ Dương quay sang nhìn bộ dạng cậu hiện tại, mặt vẫn chưa hết kinh ngạc, trời ơi ẻm mà là Minh Hiếu thiệt chắc mình xĩu quá!! Là thỏ đã dễ thương rồi giờ là người còn vừa đẹp vừa dễ thương lại vừa.......liếc ánh mắt xuống chiếc chân dài của cậu khẽ nuốt nước bọt. Anh hiện tại thật sự muốn chảy máu mũi đến nơi nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh mà hỏi cho rõ mọi chuyện, bởi vì dáng vẻ Minh Hiếu lúc này thật sự không bình thường!!! Thật sự là không bình thường chút nào!!! Cậu hiện tại chỉ mặc độc nhất một chiếc áo sơ mi trắng, chiều dài áo phủ qua mông nhưng vẫn tôn đường cong cơ thể một cách hoàn hảo, bờ mông tròn lẳng cứ lắp ló dưới vạc áo, cặp chân dài thẳng tắp của cậu làm bao người mê mẫn ấy chứ, bình tĩnh Dương ơi, bình tĩnh!!!!