Trong căn phòng khách tối thui, chỉ có ánh đèn vàng hiu hắt từ chiếc đèn đường hắt vào trong phòng, nơi có bóng người cứ đi đi lại lại, lâu lâu lại mở chiếc điện thoại trong tay ra xem, khuôn mặt nhắn nhó lo lắng, ánh mắt cứ hướng ra phía cửa chờ đợi ai đó
.
- aishhh... _ tiếng cáu gắt phát lên, người con trai vò đầu mình một cách mạnh bạo, mái tóc rối bù xù, đây đã là bản thứ 5 bị anh vò nát, anh vứt cây bút vào một xó, ngước mắt lên nhìn đồng hồ, chiếc kim vừa điểm đúng 22h30, cũng muộn rồi nhỉ, khi giờ này anh vẫn còn trong studio chỉnh sửa lại phần lyrics của bản thânAnh xoa nhẹ thái dương, tâm tư anh rối bời khi cứ liên tục mắc sai lầm, sự tập trung trong công việc của anh liên tục bị xao nhãn quá một hình bóng khác, đó là thứ tình yêu thầm kín không thể nói ra, nó luôn làm anh khó chịu, vô cùng bức bối, vừa nghỉ tới đó trong tâm trí anh vô thức lại xuất hiện một bóng hình quen thuộc, anh bất giác lại cười buồn, nhìn xuống tờ giấy trắng xóa đã có dòng tên đẹp đẽ của em từ lúc nào, anh luôn như vậy, luôn vô thức viết ra cái tên của người anh yêu thương nhất "Trần Minh Hiếu"
"Cạch"
Tiếng tay cầm cửa kéo anh về với thực tại, quay đầu xem ai đến thì không ngoài dự đoán, là em, nhìn dáng vẻ lo lắng của em khiến anh trái tim anh như được sưởi ấm với cái không khí lạnh lẽo trong studio. Đúng vậy, em luôn là người đi tìm anh, mỗi khi anh về muộn, hay những lần nắm lấy vạt áo của anh như sợ cả hai sẽ lạc trong đám đông, những cái quan tâm vụng vặt của em khiến cho anh rung động, những điều đơn giản của người anh em trong nhóm khiến anh rơi vào lưới tình lúc nào không hay
- sao tới đây giờ này? Ăn mặc như vầy nữa, sao không mặc thêm áo khoác vào _ anh cau mày khi chạm tay vào em, làn da lạnh ngắt, gò má chóp mũi đỏ lên vì cái lạnh, giờ cũng là tháng 12, vào đông mà đứa trẻ này lại ăn mặc phong phanh như vậy khiến anh có chút tức giận, vơ lấy cái áo của bản thân khoác lên cho em, với tay chỉnh điều hòa cao lên một chút
Con người nào đó nhìn mọi hành động của anh thì chỉ nhe răng ra cười, anh liếc em một cái kéo con người đó vào trong nhanh chóng đóng cửa lại để cơn gió lạnh ngoài kia không có cơ hội tràn vào
- thấy mày chưa về nên tao lo mà _ em thấy đôi lông mày cau có của anh, thì liền nhẹ giọng, thanh âm làm nũng của người kia thật khiến anh mủi lòng, đúng là không thể giận dỗi nổi với cái con người này mà
- ừmm _ anh lên tiếng, giọng nói thập phần cưng chiều, xoa nhẹ mái tóc của Minh Hiếu một cái, anh tiến đến chiếc bàn làm việc, nơi đầy rẫy những cuộn giấy được vo đến nhàu nát
Cả hai cứ im lặng, không ai nói với ai câu nào, một người vẫn miệt mài viết nhạc, một người vẫn nhất tâm chờ đợi người kia. Khoảng nửa tiếng sau, cuối cùng Manbo cũng hài lòng với bản demo lần này, anh để chiếc bút qua một bên, tháo tai nghe ra, quay về hướng con người nào đó vẫn chờ đợi anh
- đói không? _ giọng nói trầm ấm vang lên, Hiếu ngẩng mặt khỏi chiếc điện thoại, em suy nghĩ đôi chút rồi gật nhẹ đầu
- ăn gì, tao đi mua cho
- gì cũng được, tao đi chung với mày nha _ toan đứng lên thì đôi vai bị người kia ấn lại xuống ghế, em khó hiểu nhìn người kia