Tôi Đinh Minh Hiếu
Tôi đã vô tình cảm nắng em
Em Trần Minh Hiếu
Em là một gã trai bao
Tôi đã vô tình gặp em trong một quán bar
Lần đầu gặp tôi đã rất ấn tượng về em
Tôi không nghĩ một người như em vào đây để làm gì, em với một vẻ đẹp thuần khiết, khác với những gã xung quanh em, em duyên dáng và quyến rũ, chính em đã hấp dẫn tôi. Và không vì điều gì, tôi đã bỏ tiền ra mua lấy em, mua lấy cả thân thể em với một cái giá không quá đắc đỏ so với một dân chơi như tôi. Ngày đó tôi vẫn còn nhớ đôi mắt mở to kinh ngạc của em nhìn vào tôi khi tôi đòi mua em.
Tôi đem em về nhà, cho em những bộ đồ đẹp, những món ăn ngon, chúng tôi sống với nhau như những cặp đôi ngọt ngào, nhưng dĩ nhiên tôi mua em về không phải để như vậy. Tôi biết tôi cũng là một gã biến thái, tồi tệ. Tôi còn nhớ rõ ánh nhìn kinh hãi cùng đôi mắt ngập nước của em khi tôi bắt đầu những trò chơi bệnh hoạn của bản thân lên người em
Tôi nhớ lúc đó em đã gào thét van xin tôi dừng lại, nhưng tôi đã không làm vậy. Tôi vẫn tiếp tục hành hạ em với những trò chơi tình dục một cách tàn bạo, thật ghê tởm hơn là tôi lại cảm thấy phấn khích thay vì thương xót em khi thấy em đau đớn dưới tay tôi
Em là một bông hoa xinh đẹp của tôi
Cái ngày tôi nhìn thấy em đang ôm một người đàn ông khác, tôi đã gần như phát điên lên. Tôi đã thiếu bình tĩnh đến nỗi giật lấy tóc em mà lôi em về nhà, mặc cho em níu tay tôi đau đớn. Tôi bỏ ngoài tai những lời giải thích của em mà ra sức đánh đập em một cách tàn nhẫn, sau khi xong xuôi tôi đã tồi tệ đến mức bỏ mặc em nằm đó với cùng với máu chảy ra từ nơi mà chúng tôi đã làm tình
Tôi là một con ác quỷ
Và ngày đó cũng tới, tôi sau những cuộc chơi cuối cùng cũng nhớ đến em, người vừa bị tôi hành hạ đến thừa sống thiếu chết ở ngôi nhà đó. Tôi lúc đó cũng có chút chột dạ, nên đã ghé nhà thuốc mua chút đồ về cho em
Mở cửa vào nhà, căn nhà tối tăm không chút ánh sáng, với tay bật lấy công tắc đèn điện, tôi kinh hãi khi thấy em vẫn nằm đó, bất động, vệt máu đã khô từ bao giờ, tôi không biết em đã nằm dưới nền nhà lạnh lẽo đó bao lâu, không một thứ gì che chắn thân thể, cơ thể em lạnh toát, làn da trắng nhợt nhạt ở trên nó là những vết bầm tím chi chít rớm máu đến rợn người, tôi đã làm gì thế này? Lúc bấy giờ, tôi mới cảm thấy hoảng sợ, tôi sợ mất em sao? Hay chỉ là sợ mất một món đồ? Mất một công cụ để bản thân phát tiết? Mất một đồ chơi tình dục đẹp đẽ?
Lúc ánh đèn cấp cứu vụt tắt sau hàng tiếng đồng hồ tôi như ngồi trên đống lửa. Khi nghe tin từ bác sĩ là em vẫn ổn, trong tôi như gỡ bỏ khỏi tảng đá nặng trì trệ, mở cửa căn phòng bệnh nhân tràn ngập mùi thuốc sát trùng, tôi chậm chạp bước từng bước về phía em. Lúc này em lại xinh đẹp một cách thuần khiết, như lúc ban đầu tôi mới gặp em, em thuần khiết và tỏa sáng. Lúc tôi gặp em trong vũ trường, em tươi tắn và năng động, em như một ánh mặt trời tỏa sáng dưới những ánh đèn nhấm nháy, nhưng sao lúc đó sự thuần khiết trong ánh mắt trong veo của em, tôi lại muốn chà đạp như vậy, người như em làm sao có thể có ánh mắt thuần khiết như vậy chứ. Nhưng nhìn em bây giờ, em vẫn tỏa sáng nhưng không còn năng động nữa, khuôn mặt em đầy vẻ mệt mỏi, đôi môi khô khóc bị giày xéo còn đóng vẩy, quầng mắt em thâm quầng, làn da nhợt nhạt không còn ánh lên sắc hồng, ánh mắt em cứ vô hồn nhìn xa xăm, đôi mắt trống rỗng, ngày em tỉnh, tôi đã vui mừng đến bên em, nhưng em không có chút phản ứng gì, ánh mắt vô hồn đó cứ nhìn tôi