- 08 -

379 51 1
                                    

Nhờ có sự giúp đỡ của mọi người chuyện gia đình Kazutora đã được xử lí gọn gàng và nhanh chóng nhưng có vẻ ai cũng để ý Takemichi vẫn luôn không vui sau khi chứng kiến cái xã hội lợi dụng luật pháp này thế nào,dù anh ta có mỉm cười với mọi người đi nữa thì cũng chả khiến ai nghĩ anh ta không quan tâm chuyện đấy.

Bản thân Kazutora cũng biết

Bố Kazutora phải vào tù vì đống tội lão gây nên còn mẹ cậu ta được xác nhận là có vấn đề về tâm lý,phải điều trị.Hiện tại,cậu được tạm thời trông giữ bởi các thành viên trong trụ sở,nói là các thành viên chứ đa số người chăm sóc cậu là Takemichi,anh đi đâu cậu đều bám theo như cái đuôi vậy.Nên khi anh về nhà anh cũng đưa cậu về cùng,ban đêm vì lạ nhà Kazutora vẫn chưa thể ngủ được,em nhìn đèn sáng ngoài phòng,tò mò ngó đầu ra

Là Takemichi anh cầm trên tay một cốc cà phê đã vơi,môi mỏng ve vẩy điếu thuốc lá.Mắt chăm chú nhìn vào cái bảng thường dùng để điều tra một thứ gì đó

Kazutora bị thu hút bởi bộ dạng đó của anh,nó thích nhìn anh như vậy.Sự nghiêm túc tập trung vào một thứ gì đó từ người đấy luôn khiến nó phải liếc anh một cái.

■■■

Hôm nay Takemichi phải trực đêm,anh ta không muốn Kazutora lại ở đây với mình lên hỏi sếp có thể để thẳng bé ở nhờ bữa nay không?dù được đồng ý nhưng Kazutora lại không muốn đi theo,lắc đầu liên tục,bám chặt chân anh không buông

Takemichi nhìn vậy cũng bất lực,dùng mắt cầu cứu sếp

Không nói không rằng gì cảnh sát trưởng gật gù nhìn anh,mở điện thoại gọi ai đó

Đầu dây bên kia là tiếng của phụ nữ trung niên,là vợ ông.Bà nói mới nấu ít bánh và hỏi Kazutora có muốn tới thử quán cà phê mèo gần nhà bà không,Kazutora đồng ý luôn!

Ủa,chú mày nãy giờ còn khóc bù lu bù loa ôm chân anh như đúng rồi giờ chỉ chút dụ dỗ đã bừng mắt đi rồi thế hả??thằng nhóc này????

Àiii,bọn trẻ giờ khó hiểu thật.

Đường đi vắng vẻ,ít đèn khiến nó thực sự có phần ghê rợn.Đối với một số người điều này thực sự đáng sợ nhưng đối với anh,người hay điên khùng đi ra ngoài vào ban đêm thì thấy chuyện này chả có gì là phải lo lắng

Để túi bóng đồ mình vừa mua ở phần bắp tay,Takemichi vừa đi vừa dán mắt vào điện thoại gập chả mảy may mấy tiếng lá cây mèo kêu bên tai

"THẰNG CHÓ!!"

-...

Ban đêm ban hôm thằng nào đã tục còn gào mồm to vậy??

Anh ghé tai lại gần con hẻm với phát ra tiếng đó,nghe thoang thoáng thấy tiếng va đập,quào,mấy thằng này rảnh nợ thật đêm hôm không ngủ báo họ hàng ra đánh nhau

Phiền phức thật

Takemichi thở hắt,quay chân đi vào không chút do dự

Ban đêm là khoảng thời gian bất lương và giang hồ thường sẽ dữ dằn hơn,đa số rất nhiều cảnh sát,thanh tra thường sợ phải tiếp xúc bọn họ mà né tránh

[Takeall/Non-cp] Cảnh sát và bất lươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ