- So với 'hồi đó' con giờ còn ổn chán nhỉ?- Câu đầu tiên của một người cha gặp con ở bệnh viện là đây sao?
Takemichi giật giật môi,cười như không cười.Nếu không phải tay và chân đang bó bột anh ta sẵn sàng nhảy ra đạp cho ông già nhà mình mấy cái.
Cha anh cười lớn,tựa người,nụ cười dần cứng đờ lại thành thật nói ra suy nghĩ suốt ban nãy
- Thực chất ta có chút sợ.
Takemichi đương nhiên không cảm thấy bất ngờ về lời này,ở bên cạnh cha không nhiều như những đồng đội kia nhưng anh luôn là người hiểu ông ấy nhất.
Tính cách Takemichi một phần giống bố còn lại đều giống mẹ,vẻ ngoài thì khỏi nói.Độc nhìn thôi cũng nhận ra là cha con.
Hai đôi mắt xanh chăm chú nhìn nhau,Takemichi híp mắt cười nhẹ
- Tôi cũng sợ.
Trước khi mất đi nhận thức hoàn toàn bản thân anh cũng sợ.Cái chết,khái niệm này còn quá sớm để người như anh phải trải nghiệm,anh còn quá nhiều thứ phải giải quyết không thể cứ vậy mà dễ dàng nằm xuống như vậy.Còn mấy đứa trẻ tội nghiệp kia,đồng nghiệp,đám bất lương to mồm và hơn hết Takemichi còn người cha này.
Ông đã mất đi bà ấy và suy sụp nặng nề,Takemichi đã lỡ bỏ điều này từ rất lâu.Anh không hề ghét cha mình vì ông ấy bỏ đi mà còn vẫn luôn khâm phục đống bằng treo ở căn phòng cũ kĩ ấy,chính tay Takemichi là người luôn lau bụi hộ ông chỗ đó.
Bà ấy mất không phải tại ông,ngày ông bỏ đi tôi đủ nhận thức để biết ông vẫn đau khổ thế nào.
Ngay khi cha Takemichi ngập ngừng không biết nên đáp sao cho cái lời kia thì anh lại nói lại
- Con cũng sợ...
Cả người đàn ông cứng đờ lại,tròng mắt thu nhỏ nhìn vào đứa con trên giường.Đầu quấn gạc trắng,tóc lộn xộn cùng thương tích nhỏ có to có đầy người khiến nét buồn trong mắt Takemichi rõ ràng hơn bao giờ hết.Ông không biết làm gì,đơ người một giây rồi đứng dậy,do dự đưa tay ôm chầm lấy nó,đứa con trai duy nhất của ông.
Bàn tay thô ráp xoa lưng con trai,giọng khàn khàn bên tai
- Không sao,mọi chuyện qua rồi
vừa trần án vừa vỗ về
- .....Không sao rồi.
Cánh tay ông siết chặt lấy nó, đứa trẻ ngày nào đã lớn bằng ông nhưng nó vẫn luôn là con, đứa con trai nhỏ của bọn họ.
____
- Bác ơi.
- Đừng gọi ta là bác,gọi chú đi.
- Bác Hanagaki.
-.........
Kazutora giật giật ống quấn ông,đôi mắt ngây thơ ngước lên.Takemichi và cha anh có chiều cao chênh nhau mỗi một ít,nhìn xa khó phát hiện anh lùn hơn nhưng gần vào sẽ thấy.Khi ngồi chờ phẫu thuật đồng nghiệp anh-Kai đã muốn giới thiệu ông ấy với mọi người nhưng chưa biết nói sao tới khi ông tự mở mồm
![](https://img.wattpad.com/cover/320126328-288-k211754.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Takeall/Non-cp] Cảnh sát và bất lương
FanfictionMột thiếu niên năm nay mới bước sang tuổi 21 được chuyển từ vùng khác về làm cảnh sát tại một trụ sở trong Tokyo. Cậu có rất nhiều thành công ở tuổi khá trẻ. Thành công lớn nhất là ngăn các cuộc ẩu đả của giới bất lương. - Takeall bao gồm cả nam lẫn...