Tô Dật Phong vốn đã quyết tâm muốn buông bỏ tình cảm đối với Tô Ôn Nhu. Nhưng vừa nghe Lưu Tử Hàn hạ thấp cô, ghét bỏ cô, Tô Dật Phong lại nén không được lửa giận. Hắn thậm chí mất khống chế muốn tiến lên ra sức đánh Lưu Tử Hàn một trận, buộc hắn thu hồi lại những lời vừa nói.
Lưu Tử Hàn vốn dĩ chỉ là cái gối thêu hoa, đừng thấy hắn vừa rồi đối với Tô Ôn Nhu kiêu căng ngạo mạn nhưng vừa thấy Tô Dật Phong nổi giận liền lập tức héo. Cuối cùng vẫn là Tô Ôn Nhu chắn giữa hai người, ngăn cản đại ca động thủ đánh người.
Xem cô đi, cư nhiên còn chấp mê bất ngộ, vẫn nghĩ đến muốn ở bên Lưu Tử Hàn. Trong lúc nhất thời, Tô Dật Phong tức nổ phổi, không biết Tô Ôn Nhu là do mắt bị mù hay ăn trúng bùa mê thuốc lú gì nữa.
Nhưng cố tình lúc đối mặt với Tô Ôn Nhu, Tô Dật Phong không xuống tay được. Hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi, tức tối mà thu tay, xoay người đi ra cửa.
Đẩy cửa ra, vừa vặn thấy Tô Quân Quân đứng ở cửa. Nhớ tới những lời Lưu Tử Hàn nói, Tô Dật Phong liền lập tức nổi trận nôi đình, không chút nghĩ ngợi liền dơ tay đánh Tô Quân Quân, miệng còn mắng:
" Cướp bạn trai của chị gái, Tô Quân Quân, cô đúng là càng ngày càng có bản lĩnh."
Vừa thấy Tô Dật Phong muốn đánh mình, Tô Quân Quân theo bản năng liền lui lại nửa bước, nhìn qua cái tát kia vừa vặn rơi trên má cô, nhưng trên thực tế cô lại mảy may không bị chút thương tổn nào. Nhưng người ngoài nhìn qua, Tô Quân Quân hiển nhiên bị đánh.
Từ nhỏ, Tô Quân Quân được ông nội dạy cho võ học gia truyền, một lần luyện chính là mười mấy năm, cho dù đối mặt với ba bốn người đàn ông vạm vỡ cô cũng không sợ, huống chi là loại nam nhân thư sinh như Tô Dật Phong???
Bên kia, Tô Dật Phong hiển nhiên không nghĩ tới, Tô Quân Quân vậy mà còn dám tránh, đây quả thực là đổ thêm dầu vào lửa. Trong nhất thời, lửa giận trong lòng Tô Dật Phong càng lớn hơn, hắn không nhịn được lớn tiếng mắng:
"Tô Quân Quân, ai dạy cô làm tổn thương người thân như vậy? Ai dạy cô không biết xấu hổ như vậy? Tô gia như thế nào lại dạy ra một kẻ không biết xấu hổ như cô chứ? Những thủ đoạn bỉ ổi này của cô chẳng lẽ là học được từ người mẹ không lên được mặt bàn kia của cô đi? Qủa nhiên kẻ chảy dòng máu đê tiện, cho dù giả bộ giống đến đâu, cũng không thành cô gái đứng đắn được."
Tô Quân Quân vốn dĩ không muốn cùng kẻ điên này so đo. Nhưng cố tình Tô Dật Phong càng làm tới, càng mắng càng khó nghe, thậm chí còn chạm vào điểm mấu chốt của người khác. Tô Quân Quân dứt khoát giơ tay đem nồi canh nóng hất về phía Tô Dật Phong. Canh vẫn nóng, mùa hè lại mặc quần áo mỏng, Tô Dật Phong bị nóng đến nhe răng, hắn lại hung tợn mà mắng: "Tô Quân Quân, cô phát điên cái gì? Cô muốn tôi bỏng chết hả?"
Tô Quân Quân lạnh giọng nói: "Anh mới là người bị điên đấy. Nòi canh này của tôi cũng đáng tiếc thật đấy, nhưng có thể làm cho anh đầu óc anh tỉnh táo, súc miệng sạch sẽ, đỡ phải như chó điên cắn người lung tung thì cũng đáng lắm."
BẠN ĐANG ĐỌC
TA Ở HÀO MÔN DƯỠNG GẤU TRÚC
RomanceTác giả: Tước Minh Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Thú nhân , Song khiết 🕊️ , Xuyên thư , Mỹ thực , Cẩu huyết , Nữ phụ , Giới giải trí , Cường cường , Song hướng yêu thầm , Nhẹ nhàng , Hài hước , Pháo hôi...