Nghe cô thản nhiên đồng ý với điều kiện của mình Kerk vẻ mặt ngạc nhiên sau đó liền thu hồi vẻ điềm tĩnh mỉm cười sảng khoái nói: " Em chỉ cần bên cạnh tôi sẽ chăm sóc em thật tốt". Điều ước mà anh hằng mong ước cuối cùng cũng thực hiện được, anh sẽ thay thế Becky đem lại hạnh phúc cho Freen sau quãng đời còn lại.
" Một điều tôi muốn làm rõ với anh, Kerk tôi và anh bên nhau chỉ trên danh nghĩa". Freen trầm giọng nói ngừng một lúc lại nói tiếp:" Đáp lại tình cảm của anh là điều không thể vì tôi chỉ yêu em ấy". Biết rõ tình cảm của Freen dành cho em gái mình nhưng giờ đây khi nghe cô khẳng định tình cảm của mình Kerk có chút chua xót trong lòng. Anh khẽ cười ánh mắt ôn nhu nhìn Freen đưa tay nắm lấy bàn tay của cô.
" Tôi có thể chờ em". Kerk nói anh sẽ chờ đến khi cô có thể chấp nhận tình cảm của anh.
Sau buổi hẹn gặp mặt với Kerk cô lái xe chạy về căn hộ của mình.
Cánh cửa vừa được mở ra Freen mắt đối mắt nhìn người đang ngồi trên sofa ăn bim bim đối diện. Người kia trên mặt còn đang đắp mặt nạ trắng trông vô cùng dọa người.
" P'Nam sao cậu còn chưa về nhà của mình?". Mấy ngày nay nhiều chuyện liên tiếp xảy ra lúc cô ở viện vốn tưởng rằng P'Nam đã trở về ngôi nhà của cô ấy. P'Nam nhẹ tay tháo gỡ chiếc mặt nạ dưỡng da của mình ánh mắt truy xét nhìn Freen một lượt sau đó lo lắng hỏi:
" Cậu đã đi đâu vậy Freen? Hôm nay tớ đã đến dự lễ đính hôn của cô gái đó theo lời hứa với cậu đấy. Thực sự làm tớ rất bực mình mà, cô ta nhìn trông như cứ trưng vẻ ngây thơ vô tội vậy làm tớ rất khó chịu thật là một cô gái đáng ghét mà". Xả một tràn cơn giận của mình sau đó nhìn Freen ánh mắt trầm xuống làm P'Nam cũng không dám nói tiếp.
Freen bước đến ngồi xuống sofa đối diện sau đó ngước mặt nhìn cô gái đang hậm hực tức giận kia nghiêm túc nói:
" Beck không đáng ghét". Nhớ lại nụ cười ngược lại Freen còn cảm thấy em rất đáng yêu khiến cô chỉ muốn ở bên cạnh và bảo vệ. Nhìn vẻ mặt ngẩn người thả hồn theo gió của Freen P'Nam nhẹ xua tay kéo cô trở về thực tại lại tiếp lời: " Phải phải, em bé của cậu thật đáng yêu". P'Nam thái độ lòi lõm nói với vẻ mặt cam chịu thở dài sau câu nói. Freen quá nặng tình trong cuộc tình đơn phương này mà người nào càng đặt nặng tình yêu người đó chính là kẻ thua cuộc." Em ấy hôm nay nhất định rất xinh đẹp... Chỉ tiếc mình không thể nhìn thấy em ấy". Giọng nói xen lẫn âm thanh nghẹn ngào Freen đã rất cố gắng kiềm chế bản thân xuất hiện trước mắt em nhưng bản thân cô lại cảm thấy vô cùng nhớ em. Cô không biết bản thân vì sao lại đồng ý với điều kiện của Kerk trở thành người yêu của anh ta, có lẽ là vì em Freen muốn mượn thân phận bên ở bên Kerk để được ở gần em hơn, đó quả thật là hàng động sai trái nhưng cô đã không thể quay đầu lại nữa rồi.
" Đúng rồi phải công nhận hôm nay Becky rất đẹp". Dù có ghét em nhưng P'Nam vẫn không phũ nhận vẻ đẹp của em, P'Nam quay lại chủ đề vẫn câu cũ chưa được giải đáp nên cô ấy nhìn Freen hỏi lại:" Cậu đã đi đâu vậy?". Giải đáp sự thắc mắt của người đối diện cô nhẹ nhàng nói:
" Mình đã đi gặp Kerk". Câu nói của cô đã khiến cho P'Nam có phần bất ngờ sau đó liền nói âm thanh có vài phần lớn: " Cái gì cậu sao lại đi gặp tên Kerk hắn ta có làm gì cậu không". P'Nam dường như rất ghét Kerk là ghét cay ghét đắng anh ta vì anh ta là ngọn nguồn cho bi kịch của cô. P'Nam còn nhớ dáng vẻ u uất tiều tụy của cô khi đến tìm mình sau chuyện kia xảy ra, chính anh em nhà họ là căn nguyên gây đến cho Freen bao sự đau khổ khiến cô mỗi đêm phải dùng đến thuốc mới có thể an giấc mặc cho P'Nam đã khuyên ngăn cô hạn chế dùng thuốc an thần.