Chờ Ngày Ta Nhận Ra _ Chương 5.

166 12 1
                                    

NỔI GIẬN.
Tác giả: Nguyễn Ngọc ( Yunie).

Vương Gia.

Tiêu Chiến nhíu mày xoay người tránh đi những tia nắng sớm chiếu vào phòng rồi tiếp tục cuộn trong chăn ngủ say. Vương Nhất Bác bị anh làm động mà tỉnh, cậu nghiêng người che đi đường nắng chiếu, cẩn thận chỉnh lại góc chăn cho anh. Mãi cho đến tận hơn tám giờ khi mặt trời đã chiếu đến khắp phòng Vương Nhất Bác mới thật sự tỉnh, nhìn đến Tiêu Chiến bên cạnh vẫn còn đang ngủ say động tác rời giường cũng nhẹ nhàng hơn.

-"Anh dậy rồi à?".

Từ nhà tắm đi ra, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đang ngồi trên giường vỗ vỗ đầu, nén lại cơn buồn cười sắp tràn ra khỏi khóe miệng cậu nhẹ giọng hỏi anh.

-"Hôm qua sao em không gọi anh dậy?".

Tiêu Chiến gật đầu với cậu rồi tiếp tục lắc lắc đầu. Từ lúc tỉnh dậy đến giờ đầu anh vẫn đau như búa bổ, cảm giác phi thường khó chịu.

-"Anh sao vậy?".

Vương Nhất Bác tùy ý vắt khăn lên ghế, rót một ly nước đi đến ngồi xuống giường nhìn anh đang nhăn nhó mặt mày hỏi.

-"Không biết, đầu có chút đau...còn có...".

Tiêu Chiến khe khẽ lắc đầu nhận lấy ly nước từ cậu, nhấc tay chạm đến hai cánh môi cảm thấy nơi này hình như bị sưng lên rồi.

-"Còn có?".

Vương Nhất Bác tựa tiếu phi tiếu nhìn anh, cố gắng truy vấn đến cùng, trong lòng rõ ràng đã sắp không nhịn nỗi nhưng ngoài mặt vẫn cố giả vờ lo lắng.

-"Hình như là bị muỗi cắn, lát nữa anh nói quản gia Lý tổng vệ sinh phòng cho em. Anh trước trở về phòng, một lát còn phải đến Tập đoàn".

Tiêu Chiến khẽ lẩm bẩm rồi rời giường trở về phòng mình, Vương Nhất Bác nhìn anh tiếu ý đều hiện rõ trên khuôn mặt, âm thầm nghĩ. Đúng là có muỗi, hơn nữa còn rất to giết không chết nổi. Tiêu Chiến, anh ngốc chết đi được.

Trở về phòng mình, Tiêu Chiến trước tiên đến gương nhìn xem vết thương trên môi mình là gì, càng nhìn càng cảm thấy không có cách nào nhìn ra đây là do muỗi đốt tạo thành. Nhưng đối với chuyện tối hôm qua anh liền trực tiếp cho qua không nghĩ đến vì vốn dĩ anh không có khả năng nhớ được. Nếu có thì chỉ là lúc bước vào phòng Vương Nhất Bác cho đến khi biết mình đã lỡ uống phải rượu.

Nói về vấn đề tại sao anh không bất ngờ khi hai người ngủ cùng nhau, bởi vì việc này vẫn thường xuyên xảy ra. Vương Nhất Bác từ nhỏ đã sợ ma và bóng tối vậy nên phòng ngủ lúc nào cũng mở đèn sáng đến chói mắt, nhưng nếu ngủ cùng Tiêu Chiến thì không cần mở đèn.

Sau khi xuống nhà, cả hai cùng nhau ăn sáng, hôm nay Vương Nhất Bác không có tiết ở trường vậy nên không cần gấp gáp. Tiêu Chiến ngồi đối diện cậu tao nhã dùng bữa, như nhớ ra gì đó anh ngẩng mặt lên nhìn cậu.

Chờ Ngày Ta Nhận RaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ