29

7.5K 558 12
                                    

"Anh đi đâu?"

"Sân bay, anh muốn đi Bắc Thị ." Lâm Nhĩ Gia nhắm mắt lại, "Em trốn học tiễn anh, khóc không thở được."

Thiệu Giang Tự vỗ nhẹ lưng cho y dễ thở, nghe vậy động tác dừng một chút, "Lúc đó em đi tiễn anh?"

Thiệu Giang Tự tuyệt tình từ chối lời tỏ tình của y, quá đáng ném thư tình của y xuống nước, nói hắn mất mặt, đem y bỏ lại phía sau, ngày đó Thiệu Giang Tự rời Ninh Thị đi Bắc Thị, Lâm Nhĩ Gia tuy vậy nhưng vẫn lén ra sân bay tiễn hắn.

"Đi, thiệt là không có tiền đồ mà." Lâm Nhĩ Gia gật đầu, "Em ghé vào tường thủy tinh ngoài sân bay, thấy anh cùng Lí Mộc Vãn."

"Em đi tạm biệt anh, dự định cuối cùng là lặng lẽ nhìn anh một chút, sau này sẽ không gặp anh nữa." Y tiếp tục nói, "Nhưng khi thấy anh đi, lại rất khổ sở."

Thiệu Giang Tự cúi đầu hôn mặt y, hôn đi những giọt nước mắt chưa khô, "Về sau anh sẽ không đi đâu hết, không bao giờ đi nữa."

"Ừm. . . . . ." Bị vây giữa thân thể và giọng nói mềm mại của Omega hương cam trong thời kỳ phát tình, hết sức bày tỏ không muốn rời xa Alpha của mình, thậm chí nói không cần suy nghĩ, "Em chỉ tốt với anh thôi, anh muốn thế nào cũng được, đừng không cần em."

Thiệu Giang Tự ôm chặt y, kiên nhẫn dỗ dành y, phóng thích tin tức tố trấn an y, thẳng đến khi người trong lồng ngực rốt cuộc cũng an tâm nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trong lồng ngực, đáy lòng mềm mại một chút, đột nhiên nhớ tới thời điểm học cấp ba nhiều năm trước, hắn cũng từng trong lúc vô tình thấy qua một lần Lâm Nhĩ Gia bỗng nhiên phát tình.

Đó là năm Lâm Nhĩ Gia lớp 11, mùa đông Ninh Thị với kỳ phát tình của y cùng nhau đến. Trên đường từ quầy căn tin mua nước cho Thiệu Giang Tự trở về sân bóng rổ, Lâm Nhĩ Gia bỗng nhiên cảm giác chỗ tuyến thể một trận nóng rực, lập tức ý thức được, kỳ phát tình của mình đã đến.

May là ngày đó y đã chuẩn bị trước, ở trong túi tìm thuốc ức chế, vội vàng trốn sau một thân cây tiêm thuốc vào tuyến thể, miễn cưỡng ức chế tin tức tố trên cơ thể suýt chút nữa đã phóng thích ra ngoài.

Xem ra hôm nay không thể đi tới sân bóng quấn lấy Thiệu Giang Tự, hơn nữa kế tiếp mấy ngày không có biện pháp ở trước mặt hắn tung tăng chạy nhảy. Lâm Nhĩ Gia xoa tuyến thể bản thân từ sau cây đi ra, nhỏ giọng thở dài, cam chịu số phận đi hướng ngược lại sân bóng rổ, đi đến khu phòng học, tìm chủ nhiệm xin nghỉ, sau đó thu dọn ít đồ về nhà.

Đợi đến y trên lưng đeo cặp vô tri vô giác đi khỏi khu phòng học đã là hai mươi phút sau, ánh mặt trời buổi chiều ôn hòa ấm áp, y lại một trận đầu váng mắt hoa.

Hiện tại đã là thời gian lên lớp, trên sân thể dục không một người, Lâm Nhĩ Gia đang đầu cháng váng não nở căng ở trong lòng lập kế hoạch làm lão Lâm sắp xếp cho y một phòng cách ly trú mấy ngày, tin tức tố của mình đỡ phải quấy rầy đến mẹ con Tôn Anh, bỗng nhiên nghe được phía sau có người gọi y, "Lâm Nhĩ Gia."

Y phản ứng chậm nửa nhịp quay người lại, chỉ thấy Thiệu Giang Tự mới vừa đánh bóng rổ xong mang theo áo khoác đồng phục hướng y đi qua.

[ĐM] Sau Khi Tỉnh Rượu Cùng Chủ Nợ Kết Hôn! (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ