Nhân gian cô độc

1.1K 43 12
                                    

Sakura - Cô đang tồn tại vì điều gì?

Khi ba cây kim trong cái lồng bằng thuỷ tinh của chiếc đồng hồ già cỗi gặp lại nhau tại điểm cao nhất, cũng là lúc kết thúc một vòng lặp. Thả cơ thể lún xuống lớp đệm bông mềm mại còn bộ não lại trượt dài trong cảm giác trống rỗng cô đơn. Tâm trí cô như đang rơi tự do trong một chiều không gian vô định. Rơi... rơi mãi... để rồi khi tiếp đất đã là sáng hôm sau. Một ngày mới lại bắt đầu. Một vòng lặp lại xoay. Vô thức khoác lên người chiếc áo của y nhẫn, cuốn mình vào guồng quay của công việc. Sakura không thể đếm được đã trôi qua bao nhiêu ngày nhàm chán như vậy.

Vị học trò trẻ tuổi của Hokage đệ Ngũ năm nào đã sớm trở thành Jounin và đảm nhận vai trò quan trọng trong bệnh viện. Nhưng mọi người xung quanh luôn đánh giá cô quá cứng nhắc và khó gần. Sakura đã không cách nào quay trở lại con người hoạt bát trước đây. Có lẽ cảm xúc đã dần chai sạn sau những biến cố. Sự bất lực mài mòn đi nhuệ khí của tuổi trẻ. Cô gắn mình vào một cuộc sống vô vị, một vòng lặp hoàn hảo để có thể gạt đi hết mọi cảm xúc cá nhân. Và dù chỉ sống một ngày lặp lại cả trăm lần như thế thì Sakura vẫn cảm thấy hài lòng. Hoặc cũng có thể là tự buộc bản thân vào sự hài lòng giả dối ấy.

Cô đã nghĩ bản thân sẽ chẳng thể thay đổi được điều gì. Cứ buông tay và chấp nhận cuộc sống êm ả hiện giờ...

Nhưng cậu ta lại bất ngờ xuất hiện bên ngoài ban công phòng cô. Gục ngã và yếu ớt. Thoi thóp thở trong khi thần trí lạc đi mơ hồ... Sakura như bị đánh thức khỏi cơn mê, chợt nhận ra mình đã lãng phí rất nhiều thời gian sống những ngày vô nghĩa.

Khuôn mặt tái nhợt ấy vẫn đẹp tới lạ lùng. Và dù không còn đủ sức gọi tên cô như lần hội ngộ cuối, tim Sakura vẫn như chết lặng khi thấy cơn mưa xối xả rơi trên vai cậu cuốn theo dòng máu đỏ ngầu.

Là đồng đội, là ân nhân, là người Sakura từng muốn dành cả cuộc đời để ở bên. Nhưng cậu ấy trái lại luôn cố vạch rõ ranh giới giữa hai người, có lẽ cô chỉ là một mối phiền phức cần bị loại bỏ... Thật rối rắm. Từ lâu, đã chẳng biết phải định nghĩa cậu ấy là gì ở trong lòng. Nhưng cô sẽ không để Sasuke chết trước mặt mình. Chắc chắn là như vậy!

Vết thương trên vai không quá sâu nhưng sạm đen bởi kịch độc, máu thấm ướt qua nhiều lớp áo, đóng thành từng mảng loang lổ tanh nồng. Vết cắt trúng động mạch chủ, còn sống để tới được đây là cả một kỳ tích. Không mất nhiều thời gian để cầm máu, giải độc rồi khâu lại vết thương. Cô đã quá quen với công việc này, nhất là sau trận đại chiến đó. Chỉ là, chiếc giường nhỏ lại bị chiếm dụng. Nhìn cơ thể đang được băng kín trong lớp gạc trắng giờ đã nhắm mắt ngủ say - một Bạt nhẫn không nên xuất hiện tại bệnh viện lúc này. Cô thả lỏng tựa người vào chân giường. Ngủ kiểu này cũng tốt, ít nhất thì tiếng thở đều bên cạnh cũng khá êm tai.



Bệnh viện Konoha

"Nè, đang nghĩ gì thế Sakura?"

"Hả?" Trước mắt là Ino đang khua khoắng với tập hồ sơ trong tay, chẳng biết đã đứng đó từ bao giờ.

"Hôm nay sao cứ như người mất hồn ý. Nói coi, có phải mấy tên cấp cao của liên minh lại làm phiền cậu? Tớ nghe nói ngài Tsunade đang ra sức dẹp phiên điều trần vô nghĩa đó. Có ích gì nếu không thể bắt được kẻ đứng sau gây hoạ chứ? Mấy lão già đó đứng trước sức mạnh tuyệt đối thì chẳng khác gì trò hề..."

[Sasusaku] Ly biệt và tương phùngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ