Fannie biết bản thân là một người không có liêm sỉ, tuy nhiên không đến mức biết người đó là người chị gái mình ghét vẫn cứ đâm đầu vào. Cho nên, chính vì vậy mà dẫu rằng con nhỏ thích Tom Riddle đến mức cả cái Hogwarts này biết, thì nó cũng chẳng có hành động gì, đến độ Lydia còn cảm thấy kỳ quái.
"Một là thích thì theo đuổi. Hai là không là gì cả." Lydia gõ lên cuốn sách bình tĩnh nói với Fannie thẩn thờ, "Đừng có ở đây ngơ ngẩn với chị."
Nghe tiếng cô, Fannie vô thức siết chặt tay lại sách cũng không lật nữa con nhỏ trầm ngầm một lát, cuối cùng khó khăn mở miệng: "Vì em sợ mình không cáng đáng được."
Sở dĩ mà đến tận lúc này Fannie vẫn chưa ra tay với Tom không phải là vì nó e ngại sẽ có rạn nứt với Lydia, mà là sợ tình cảm bây giờ của bản thân cũng chỉ là rung động. Sợ tình cảm ấy thoáng đến thoáng đi, lỡ như khi trái tim này tiếp nhận rằng đó chỉ là hứng thú người ta lại tình sâu nghĩa nặng với mình lúc đó con nhỏ sẽ cảm thấy rất có lỗi.
Hơn nữa, chuyện này cũng nào có đơn giản chỉ cần tình yêu là đủ. Đó là Tom Riddle kia mà.
Vì Tom là người tốt mà.
Lydia không dùng Legilimency với Fannie lúc này, nếu không chắc chắn sẽ khinh bỉ con nhỏ.
Trên đời này, ai cũng có thể yêu say đắm điên cuồng trừ Tom Riddle ra. Gã ta ấy mà... Chỉ là một tên đểu giả mà thôi. Miệng mồm xảo trá, lời hay ý đẹp tâm chứa kịch độc, bụng toàn dao găm.
Đừng nói yêu, ngay cả thích cũng sẽ không. Vì Tom Riddle ấy mà, là kẻ không biết yêu thương là gì.
Lúc này, ngoài trời mưa chuyển mùa đã bắt đầu lất phất rơi. Mùa đông sắp ghé đến, trái tim phủ bụi càng thêm buốt lạnh.
"Nếu em sợ, hãy dừng chân một chút để xác định xem rằng hạt giống kia có khiến thể nở ra hoa không." Thanh âm ngọt ngào lạnh lẽo thường ngày phá lệ mà nhu hòa, Fannie ngẩng đầu nhìn thiếu nữ tóc đen trước mặt cảm giác sự xinh đẹp mang tính công kích biến mất, thay vào đó lại là sự mềm mại dịu dàng một cách khó tả.
Con nhỏ chẳng biết nói gì, vì câu này nghĩa là đừng vì chị mà cảm thấy khó xử rồi giấu nhẹm cảm xúc của bản thân.
Fannie chống cằm, nhìn Lydia làm bài tập một lúc: "Chị ơi."
"Ừ?" Lydia lười nhác trả lời, chuẩn bị nghe một câu tuyên thệ dài dòng và cảm động nào đó.
"Em chán quá."
Một, hai, ba ngôi sao.
Fannie bị Lydia ném ra cái ao.
Lydia là ác quỷ.
Đúng là một nữ nhân tàn nhẫn.
Fannie uể oải, cố lết cái thân ra khỏi cái ao. Chưa kịp leo lên, trời đã đổ một cơn mưa lớn.
Merlin, tuyệt vời luôn. Một combo đầy hết sức tuyệt vời cho một ngày chưa xác định được tình cảm luôn.
Fannie khóc trong lòng nhiều chút, cũng ráng lết cái thân ra khỏi cái ao. Rồi lại lết cái thân tàn ma dại của mình về phòng sinh hoạt chung.
BẠN ĐANG ĐỌC
「Harry Potter」Kế Hoạch Để Đời Của Rắn Độc Và Chim Ưng
FanficSự hợp tác để đời của bà chị nhà rắn và nhỏ em fan não tàn nhà ưng. Chuyện gì khó cứ để tình dược và ngải lo. - 23.05.04 - ??.??.??