11

1.2K 164 29
                                    

Thời tiết đang dần trở nên dịu dàng hơn, không khí ngày hôm nay vô cùng mát mẻ dễ chịu, có lẽ chuỗi ngày sáng nắng chiều mưa đêm rét run cầm cập đã sắp đi tới hồi kết, nhường lại bầu trời trong trẻo cho mùa thu tươi mát. Zhang Hao cảm thấy bản thân rất giống mùa thu, luôn giữ cho mình dáng vẻ trong trẻo tươi sáng không vươn vấn bụi bặm trần gian. Còn Han Yujin thì lại nói rằng cái mùa này rất phù hợp với cậu bởi nhiều lúc cậu hành xử hệt như một đám lá vàng hiền khô đần độn.

Thầy giáo Sung Hanbin vẫn tiếp tục xin nghỉ phép, thời tiết thay đổi chóng mặt chỉ trong vài ngày có thể sẽ khiến cho cơ thể đang ốm yếu của thầy trở nên vật vã hơn. Dù sao thì Zhang Hao vẫn phải nai lưng ra trực nhật mà thôi, thầy giáo cứ nghỉ làm thêm mấy hôm nữa để cậu đỡ phải chạm mặt cũng tốt.

Ngày hôm nay lớp học đứng đầu toàn trường của Zhang Hao có thêm một học sinh mới, một việc chưa từng có tiền lệ xuất hiện. Lớp học này dường như bất khả xâm phạm khi sở hữu một loạt những cái tên với thành tích vô cùng ưu tú và xuất thân từ những gia đình danh giá. Cậu bạn mới này hẳn phải có trí tuệ thiên tài tới tầm cỡ hậu bối của Albert Einstein hoặc gia thế khủng khiếp mới có thể đường đường chính chính bước chân vào đây trong quả đầu vàng chói loá như ánh nắng cuối hè và một đám chữ cái được xăm dọc đốt sống cổ chẳng thèm che đậy. Zhang Hao không biết cậu ta thuộc thể loại có cá tính sâu sắc hay ngông cuồng nổi loạn và cậu cũng không hề có ý định tìm hiểu, dù sao thì đường đời của hai người cũng sẽ chỉ giao nhau trong khoảnh khắc ngồi chung một căn phòng rộng khoảng 15 mét vuông với bốn dãy bàn ghế được kê thẳng tắp này thôi.

Tiếng chuông báo hết giờ vang lên phá vỡ giấc ngủ chập chờn đã kéo dài suốt ba tiết học của Zhang Hao. Cậu uể oải vươn vai trong trạng thái mơ màng, một vài vết thương chưa lành hẳn bị co giãn tới đau nhói giúp đầu óc cậu tỉnh táo hơn phần nào. Bạn cùng lớp quý hóa của cậu khi nộp bài tập về nhà thì rõ là chậm chạp mà lúc xả rác ra sàn nhà lại vô cùng nhanh nhẹn, thoáng cái đã biến lớp học thành cái chuồng cho mấy con heo biết đi bằng hai chân. Han Yujin đã vướng lịch học thêm vào buổi chiều tối, Zhang Hao không nhớ mình đã mất bao nhiêu lâu để ngăn không cho thằng bé đánh đổi thời gian học tập quý giá của mình mà đến đây lau sàn nhà giúp cậu. Công việc ngày hôm nay sẽ chỉ có mình cậu gánh vác mà thôi.

Đợi cho tất cả mọi người rời khỏi lớp, Zhang Hao mới chịu nhấc cái thân thể nặng trịch khỏi chỗ ngồi, chậm rãi lê từng bước hoàn thành nhiệm vụ của mình. Dù sao thì nhà trường cũng mở cửa cho tới hết giờ tự học buổi tối, cậu vẫn còn khá nhiều thời gian để làm lao công miễn phí cơ mà. Zhang Hao vốn là người cẩn thận kĩ tính, mọi việc vào tay cậu đều phải hoàn hảo đến từng milimet nếu không sẽ khiến cho chính chủ cảm thấy vô cùng khó chịu mà đứng ngồi không yên. Việc lau dọn sạch bóng từng góc phòng học đã lấy đi của cậu không biết bao nhiêu calories, một điều rõ ràng là không cần thiết với cơ thể ốm yếu không còn sức sống này. Bầu trời đã ngả màu vàng đượm sau khi Zhang Hao biến hóa cái chuồng heo trở nên sạch sẽ quá mức so với quy định của một cái phòng học. Cậu khẽ liếc nhìn đồng hồ đeo tay, lớp học violin sẽ bắt đầu trong bốn mươi lăm phút nữa, chỉ cần nghĩ tới việc sắp được chơi đàn cũng khiến tinh thần cậu phấn chấn lên rất nhiều phần.

binhao / haobin | từ 0 đến 10Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ