Zhang Hao đem chồng bài tập vừa được cậu chấm điểm hoàn thiện vào đêm hôm trước qua phòng thầy giáo sau giờ tan học. Có vẻ như một lần chơi tàu lượn siêu tốc đã rút cạn năng lượng của Sung Hanbin tới mức khiến anh ngủ gục trên bàn làm việc từ lúc nào không hay. Zhang Hao hết sức nhẹ nhàng đặt chồng bài tập vào đúng vị trí nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi việc khiến cho thầy giáo đang nửa mê nửa tỉnh bị đánh thức. Phải mất một lúc để anh nhận ra rằng Zhang Hao đang đứng trước mặt, chăm chú quan sát mình bằng ánh mắt dịu dàng được tô điểm thêm nụ cười tủm tỉm kì lạ.
Sung Hanbin không khỏi cảm thấy xấu hổ trước ánh nhìn của học trò, đôi tai dần ửng hồng một cách mất kiểm soát. Cố gắng lơ đi những phản ứng vật lý lạ lùng, anh thầy giáo hướng thẳng đôi mắt nghiêm nghị nhưng vẫn mang chút lờ đờ về phía cậu nhóc nhằm làm rõ tình hình hiện tại. Zhang Hao dù bị nhìn tới sắp thủng da mặt vẫn chỉ nhẹ nhàng đưa tay vuốt xuống những lọn tóc nghịch ngợm đang chổng ngược lên như đang thách thức cái tính yêu sự hoàn hảo của cậu trên mái đầu mềm mượt của thầy giáo.
"Xin lỗi thầy về chuyện ngày hôm qua. Em đã mất bình tĩnh nên mới hành xử như vậy ạ."
"Thì ra em vẫn còn nhớ ai mới là thầy giáo."
Sung Hanbin giận hờn trách móc, nhưng chỉ được đôi ba lời nhắc nhở đã đi tới kết luận bằng một câu nói chẳng liên quan.
"Trời hôm nay đẹp thật đấy."
"Vậy thì sao cơ ạ?"
"Không phải em đã hứa là..."
Thầy giáo bỗng nhiên lại chẳng thèm nói tiếp, đột ngột ngoảnh mặt đi nơi khác. Zhang Hao bật cười, hai gò má của cậu nâng lên theo khóe miệng.
"Em hiểu rồi ạ."
Cậu thoải mái thả mình xuống chiếc ghế đối diện Sung Hanbin trước khi bắt đầu câu chuyện.
"Chuyện cũng không có gì đâu ạ, chỉ là bạn bè ở trường không được vừa mắt em cho lắm. Không rõ là do em vừa giàu có, vừa giỏi giang hay vừa cô độc, vừa lập dị."
"Hoặc cũng có thể là tất cả những lý do trên. Vậy nên họ làm những trò bắt nạt hèn hạ sau lưng em, giống như một lũ thất bại."
Tông giọng của cậu đều đều như thể đã quá quen với sự tồn tại của những điều ấy.
"Sao có thể...?"
Sung Hanbin cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, anh không tìm được một từ ngữ nào để diễn tả cảm xúc của mình.
"Nhưng không sao đâu ạ, vì gia thế của em vẫn là thứ khiến người khác phải dè chừng."
"Tới cả giáo viên còn chẳng ưa nổi thằng công tử nhà giàu như em cơ mà."
"Zhang Hao!"
Sung Hanbin chột dạ lớn giọng, trừng mắt nhìn Zhang Hao. Cậu nhóc thản nhiên nhún vai, ánh mắt hiện lên đầy sự thích thú. Sau một vài giây định thần lại, Sung Hanbin quay trở lại với cảm xúc còn dang dở của bản thân.
"Dù sao cũng là bạn bè, chuyện như vậy sao có thể chấp nhận..."
"Họ vốn không phải bạn bè của em. Cuộc sống của em bây giờ vẫn ổn, thầy không cần phải lo lắng đâu ạ."
BẠN ĐANG ĐỌC
binhao / haobin | từ 0 đến 10
Hayran Kurgu"Từ 0 đến 10 có tận 11 số, tại sao thầy lại nỡ cho em 0 điểm?" Câu chuyện của anh thầy giáo Sung Hanbin và em học sinh cuối cấp Zhang Hao.