Tiêu Chiến , con trai độc nhất của ba mẹ Tiêu . Ba mẹ cậu là dược sĩ nên gia đình hiện đang kinh doanh 1 tiệm thuốc cũng khá lớn . Tiêu Chiến năm nay 26 tuổi vừa tốt nghiệp trường đại học y Bắc Kinh , cậu hiện là bác sĩ nội trú của bệnh viện Bắc Kinh đã được hơn 2 tháng . Cậu là bác sĩ của khoa Ung Bướu ở bệnh viện Bắc Kinh , cậu gần như ở hẳn trong bệnh viện . Chỉ có những ngày được nghỉ thì cậu mới về nhà thăm ba mẹ Tiêu . Hôm nay vẫn như mọi ngày Tiêu Chiến đi thăm bệnh xong thì trở về phòng của mình , vừa ngồi xuống ghế liền nghe thông báo có 1 ca cần cấp cứu gấp . Cậu vội chạy tới phòng cấp cứu , tình cảnh này đối với Tiêu Chiến đã quá quen thuộc vì cậu là bác sĩ nội trú và rất hay trực đêm . Bước vào phòng cấp cứu , đập vào mắt cậu là 1 bé trai vô cùng khả ái . Nhưng gương mặt khả ái đó hiện tại trông rất xanh xao và mệt mỏi . Y tá vừa thấy cậu thì nhanh chóng báo cho cậu những chỉ số sinh tồn của đứa trẻ . Đứa trẻ ngay lập tức được đưa vào phòng xạ trị , không lâu sau thì Trưởng khoa - Lưu Hải Khoan cũng có mặt ở phòng xạ trị . Trải qua hơn 1 tiếng đồng hồ thì cuộc xạ trị cũng kết thúc , cậu nhìn Hải Khoan nói " Trưởng khoa , sao anh lại đến đây giờ này "
Hải Khoan cởi bỏ khẩu trang nói " Đây là con của bạn anh "
Tiêu Chiến lại nói " Trưởng khoa , tình trạng của đứa bé rất nghiêm trọng nếu không thay tủy thì sẽ không qua khỏi "
Hải Khoan đáp " Đã 2 năm rồi , cậu ấy không ngừng tìm kiếm tủy phù hợp cho đứa bé . Nhưng vẫn không tìm được "
Tiêu Chiến mặt đầy thắc mắc hỏi " Sao lại không tìm được ạ "
Hải Khoan thở dài nói " Đứa bé mang trong mình dòng máu hiếm AB Rh- "
Tiêu Chiến kinh ngạc nói " AB Rh- sao "
Hải Khoan khẽ gật đầu rồi đi ra ngoài , cậu cũng theo sau . Ngoài hàng lang 1 người đàn ông trạc tuổi Hải Khoan đang ngồi ở ghế gương mặt đầy lo lắng . Anh nhìn thấy Hải Khoan liền đứng dậy đi tới chỗ Hải Khoan hỏi " A Kiệt thế nào rồi "
Hải Khoan nhẹ lắc đầu nói " Tớ đề nghị cậu để A Kiệt nhập viện và cho thêm người đi tìm tủy thích hợp "
Anh vẫn giữ gương mặt lạnh lùng nói " Được , nghe theo cậu "
Nói xong anh xoay người rời đi . Anh là Vương Nhất Bác , Vương tổng của tập đoàn Vương Thị tuổi trẻ tài cao . Dù chỉ mới 30 tuổi nhưng trên thương trường khi nghe đến tên anh ai cũng phải khiếp sợ và nể phục với phong cách làm việc dứt khoát và tàn nhẫn . Đối với anh , anh sẽ không tha thứ cho bất cứ ai mang lại sự bất lợi cho tập đoàn . Nhưng anh lại là 1 người rất tốt bụng , anh thường xuyên làm từ thiện và giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn . Tiêu Chiến được Hải Khoan giao cho nhiệm vụ chăm sóc Vương Kiệt - con trai duy nhất của Vương Nhất Bác . Cậu không hiểu sao khi nhìn thấy đứa trẻ này cậu lại rất có cảm tình với bé , nhìn thấy gương mặt xanh xao của bé lại có chút đau lòng . Cậu cứ vậy ngồi cạnh bên giường bé cả đêm vì sợ bé sẽ xảy ra vấn đề giữa đêm . Nhất Bác trở về phòng thì thấy cậu đang ngồi bên cạnh giường , cậu nhìn thấy anh thì đứng dậy nói " Chào ngài , tôi là Tiêu Chiến là bác sĩ nội trú . Tôi là bác sĩ sẽ theo dõi cho con trai ngài khi bé ở bệnh viện "