trường tệ, khang nhu nhược.
1408 nhưng là otp của tôi chứ không phải otp của bạn.
không đầu không đuôi, không ngược.1.
khuất văn khang mơ một giấc mơ, trong mơ em khoác lên người bộ áo vest trưởng thành, ngồi ở lễ đường trang trí đầy bóng bay. xung quanh có rất nhiều gương mặt quen thuộc, già có trẻ có, thậm chí còn có cả những người đồng đội mà em quen biết.
văn khang nhìn quanh nhưng vẫn không thể nào nhận ra được đây rốt cuộc là đám cưới của ai. sự tò mò thôi thúc em đặt câu hỏi nhưng cuối cùng lại mím môi không cất tiếng.
không khó để văn khang nhận ra mọi người đều đang nhìn em bằng ánh mắt thương cảm.
khi em còn đang ngẩn ngơ thì nghe thấy tiếng chuông vang lên từng hồi, tiếp theo đó là một loạt tiếng bước chân đến gần, đi lướt qua người em, hướng về bục cao. mùi hương từ thân thể người phía sau vấn vít quanh mũi, một mùi hương không thể nào quen thuộc hơn. văn khang cố ngoái đầu nhìn theo nhưng chỉ thấy được bóng lưng hạnh phúc của hai người đàn ông đang dìu nhau bước đi.
hai người một cao một thấp, hai bộ vest trắng tinh không nhiễm chút bụi trần, khác hoàn toàn so với bộ vest đen tràn ngập sự u ám trên người em.
trái tim văn khang vô thức đập nhanh một cách kỳ lạ, cùng với đó là cảm giác bất an trào dâng. em nhanh chóng xoay lưng, đưa tay ôm lấy ngực mình, việc có mặt ở đây và nhìn thấy cảnh tượng này khiến em cảm thấy khó thở.
tiếng chuông ngưng vang, lúc này hai người đàn ông đều đã dừng bước nhưng văn khang lại không có đủ can đảm xoay người lại để nhìn.
2.
- trường này, mày sẽ không bỏ tao chúng ta sẽ không bỏ nhau đâu, đúng không?
ban đêm văn khang nằm đưa lưng về phía văn trường, giọng em vang lên giữa đêm đen tịch mịch. câu hỏi đột ngột khiến văn trường ngẩn người, nhưng cậu không trả lời, lẳng lặng nhìn bóng lưng nhỏ bé chứa đầy sự mệt mỏi của người bên cạnh.
gần đây văn khang hành xử rất lạ. em thường xuyên hỏi cậu những câu hỏi vu vơ như lúc nãy, khi không sẽ ôm chầm lấy cậu không buông, cứ như là sợ người sẽ bỏ em mà chạy mất vậy. thậm chí kẻ từng luôn trốn tránh không muốn thể hiện quá nhiều bên ngoài giờ đây lại không ngần ngại mà hôn cậu ở nơi đông người, trước mặt bạn bè.
một khuất văn khang như thế, văn trường đương nhiên rất thích.
nhưng chuyện này đã là trước kia rồi. văn trường của hiện tại hoàn toàn không còn cảm nhận được tình yêu của em nữa rồi, ngay cả trái tim cũng không còn thấy rung động như xưa nữa. văn trường vẫn luôn cố gắng thoát khỏi tình cảnh hiện tại, nhưng nhiều lần như thế văn khang đều có thể tìm những lý do khác nhau. hậu quả là văn trường không thể nói ra, rồi cả hai vẫn luôn dây dưa cho đến hiện tại.
rõ ràng văn khang là kẻ cố chấp, em chỉ đang cố lấp liếm đi sự thật mà thôi.
văn khang đột nhiên thở dài, em biết văn trường chưa ngủ, cậu ấy chỉ là không đủ kiên nhẫn để trả lời em nữa rồi. thường ngày chỉ cần nghe thấy những câu từa tựa thế này từ miệng em, văn trường sẽ ngay lập tức bước tới ôm chầm lấy dỗ dành, không cho phép em suy nghĩ lung tung. vì sợ em thiếu cảm giác an toàn nên mỗi ngày cậu đều sẽ cố gắng tìm ra nhiều cách bày tỏ khác nhau, để em luôn luôn cảm nhận được tình yêu của mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
1408 → Chuyện mình
Fanfiction"Chuyện mình làm sao viết hết những tháng năm dành bên nhau thật thà." Mình thích em Trường quá nên mình mang em bỏ lên thuyền cho chèo chung với Khang. Hai đứa bạn Văn Trường Văn Khang tuy cùng tuổi nhưng có dự chênh lệch về chiều dài rất là đáng y...