32

1.6K 64 6
                                    


Becky cố giữ bình tĩnh cho bản thân rồi đi về phòng làm việc.

- Becky, cô ngồi xuống đó đi, tôi sẽ hướng dẫn cô cách sử dụng máy tính và máy in. - Mind bận bịu sắp xếp lại giấy tờ trên bàn, vừa thấy Becky bước vào thì nói với cô.

- Cô cứ làm công việc của mình trước đi. - Becky nói với Mind rồi ngồi xuống bàn làm việc.

Cảm giác này...khác lạ quá sức tưởng tượng rồi! Bàn làm việc của nhân viên thôi mà được trang bị đầy đủ thiết bị, bàn làm việc còn rất to, để gần như là mọi thứ trên đó đều được. Mỗi bàn còn được đặt một chiếc cốc riêng, một chậu cây nhỏ nhắn, ống đựng viết, nơi để tập tài liệu, và hàng tỉ tỉ thứ văn phòng phẩm linh tinh... Ghế cũng là loại có chất lượng, ngồi lên êm ái, lại có lớp da bọc bên ngoài cũng là hàng xịn nên có tính đàn hồi cao... Aizh, nói chung là thoải mái đến không có chỗ nào chê được.

Mind sau khi thu dọn đồ bên bàn mình xong thì đi qua bàn làm việc của Becky, mở máy tính lên và chỉ cô vài thao tác đơn giản trên đó, hướng dẫn cô cách sử dụng phần mềm soạn thảo và tính toán, cách lên mạng để tìm tư liệu và cũng chỉ cô cách vào trang web nội bộ của công ty. Lòng vòng mà cứ dán mắt vào cái màn hình cũng đến trưa, Becky muốn nổ hai con mắt luôn rồi. Lần đầu tiên mà Becky phải căng mắt để nhìn chữ cùng con số nhỏ li ti, đã vậy còn nhìn vào màn hình liên tục hơn ba giờ đồng hồ làm Becky cảm thấy con đường phía trước rất nhiều khó khăn...

- Thôi, học nhiêu đây là đủ rồi. - Mind thấy Becky hai mắt đỏ hoe lên thì vỗ vai cô.

- Ừ, tiếp tục cũng không được... - Becky dụi dụi đôi mắt của mình, cảm giác xót và rát song song làm cô khó chịu kinh khủng.

- Chị Becky, chị dùng một ít thuốc nhỏ mắt đi cho đỡ mỏi. - Nam lấy trong túi xách ra lọ thuốc nhỏ mắt đưa cho Becky.

- Cảm ơn em. - Becky mỉm cười cảm ơn Nam rồi ngồi tựa vào ghế, nhỏ một ít thuốc vào hai bên mắt rồi ngồi yên đợi thuốc ngấm vào.

- Cố chịu đau một chút đi rồi sẽ hết. Hồi ban đầu tôi cũng không quen như vậy đâu. - Mind cầm ly trà được Nam pha cho, thích thú nhâm nhi từng chút một.

- Ừm... - Becky cũng ậm ừ cho qua, vì cô không nghĩ nó sẽ đến mức này.

- Mà nè, cô đi ăn trưa chung với tôi với Nam luôn đi. - Mind đi đến vỗ vai Becky.

- Hửm? Ăn trưa ở đâu? - Becky hơi hé mắt ra.

- Ở đây có phòng ăn cho nhân viên, chỉ cần đi xuống dưới là có đồ ăn trưa rồi.

Một hồi sau thì Becky cũng đỡ hơn. Mind và Nam đi ra trước, Becky đi ra sau, nhưng không ngờ cô lại đụng mặt em. Vì phòng làm việc ở đối diện nhau, cửa phòng cũng gần như đối diện nhau, Becky và Freen đi ra cùng một lúc thì cả hai đều khựng lại. Becky vẫn còn đỏ mắt nên vội cúi đầu xuống, không dám nhìn Freen rồi nhanh chóng nối gót Mind cùng Nam.

‘Chị ta nghĩ mình là tà mà né sao?’ - Freen thầm nghĩ.

Không phải tự nhiên mà em có suy nghĩ đó, mà là từ cái hôm cô đi đâu đó mà không nói ai tiếng nào thì liền ít tiếp xúc với em hơn hẳn, thậm chí còn không nói chuyện nhiều, chỉ ậm ừ vài ba câu đơn giản rồi kết thúc. Trong phòng bệnh lúc nào cũng chỉ có cô với em, mà cô lại không nói chuyện, em cũng không có gì để nói thì thật sự chán đến bức người, may ra vẫn có hai vị bác sĩ kia hay đi ra đi vào để hỏi han em, chứ bằng không chắc Freen cũng quên cách nói chuyện rồi...

|BECKYFREEN| Đứa trẻ của BeckyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ