Chương 85:Trốn đi

35 6 0
                                    

Từ lúc Sa Hạ theo Tử Du đi Tế Nhân Đường chẩn bệnh, ở Kinh Hà sẽ không ai không biết Tử đại phu của Tế Nhân Đường cưới một "Cọp mẹ" vào nhà, mà chính Tử Du cũng coi như chắc chắn mang danh "Thê quản nghiêm", bất quá ngược lại Tử Du rất thích thú, mỗi lần ngồi chẩn cũng muốn lôi kéo Sa Hạ ngồi cùng.

"Viết phương thuốc của ngươi cho đàng hoàng đi, luôn quay nhìn ta làm cái gì." Sa Hạ ngồi ghế bên cạnh, sau khi từ y quán trở về đến giờ, người này một phương thuốc cũng không viết xong.

"Vậy cũng không phải tại nương tử của ta quá đẹp sao, vi phu nhịn không được thì nhìn nhiều vài lần." Tử Du lập tức lại cuối đầu thấp xuống, nương tử nhà mình thực sự là càng ngày càng đẹp, nhìn bao nhiêu cũng cảm thấy không đủ.

"Nương tử, ngươi có tính ngày không? Đã nửa tháng rồi đi?"

Mặt Sa Hạ ửng hồng lên, nàng đương nhiên biết Tử Du đang nói cái gì, từ sau đêm đó, các nàng không có thân mật lần nào nữa, rốt cuộc thực sự nhịn không được, Tử Du một mình chạy đi ra hít thở không khí, cho đến khi tiêu hỏa mới trở về, những ngày như vậy, nếu không tính sai thì cũng đã nửa tháng rồi.

"Chắc vậy."

Tử Du nuốt nuốt nước bọt, buông bút trong tay, vọt qua chỗ nương tử nhà mình "Vậy đêm nay, chúng ta —— "

"Còn không được."

"Vì sao a? Không phải đã nửa tháng sao?"

Sa Hạ có chút thẹn thùng giương mắt nhìn nhìn cái tên đang nóng ruột này "Thân thể của ta còn chưa sạch sẽ, phỏng chừng ngươi còn phải đợi thêm hai ba ngày nữa."

Trong lòng Tử Du âm thầm kêu rên một tiếng, chỉ sinh một đứa bé mà thôi, thế nào lại khó như vậy a!

"Ngươi ngoan đi, đợi thêm hai ba ngày nữa đi, đến lúc đó ta đều nghe lời của ngươi, vậy còn không được sao." Sa Hạ nắm chặt cái khăn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng.

"Đây chính là ngươi nói đó nha, đến lúc đó, đều phải nghe lời của ta."

Tử Du đột nhiên tiến lên ôm Sa Hạ vào trong ngực, thanh âm mờ ám đến khiến Sa Hạ đều có chút đứng không yên, chỉ phải ngượng ngùng liên tiếp gật đầu.

So sánh với đôi vợ chồng son ở Kinh Hà này, thì hai người ở Hà phủ Việt thành kia không hề hài hòa như vậy.

"Lạp Lệ! Ngươi rốt cuộc có còn muốn sống tốt hay không!" Trắng một đêm không về, về đến nhà thì cả người đầy mùi son phấn, trên áo còn có vài vệt son không rõ ràng, khiến Kim Trí Tú nghĩ muốn mở một mắt nhắm một mắt cũng không được.

"Nương tử, ngươi nghe ta giải thích."

"Giải thích? Ngươi muốn giải thích cái gì? Giải thích ngươi trắng đêm không về là ở cùng hoa khôi đầu bài của thanh lâu, còn vì nàng chuộc thân, ngươi đừng khiến ta ghê tởm!"

"Không phải, đều không phải như ngươi tưởng như vậy, ta không có cùng phòng với nàng, là hai phòng, xa nhau —— "

Trong mắt Kim Trí Tú phiếm lệ, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lạp Lệ: "Uổng cho ta nghĩ là ngươi đi làm ăn, tròn ba ngày một chút tin tức gì của ngươi cũng không có, cũng không tưởng tượng được là ngươi lại đi thanh lâu, ngươi xem ta là cái gì? Có phải một khi đã chiếm được thì không còn quý trọng nữa hay không?"

Trong lòng Lạp Lệ đau nhói, nhìn Tú Nhi khóc thành bộ dạng này, nàng xem như thấy được lần này thật lớn chuyện rồi.

"Đêm đó, khi thành thân với ngươi ta đã nói qua, nếu như ngươi thích người khác, ta nhất định rút lui thành toàn cho các ngươi, Kim Trí Tú ta không phải loại nữ tử thích dây dưa, hiện tại ta nói được thì làm được, sau khi thu thập đồ đạc xong liền quay về Kinh Hà, từ nay về sau, chúng ta nhất đao lưỡng đoạn!"

Kim Trí Tú nói liền một tay đẩy Lạp Lệ ra, cầm lấy bao y phục đã thu thập tốt trước đó đứng lên.

"Nương tử!"  Lạp Lệ sao có thể để nàng đi thật, vội vàng ôm lấy nàng, còn đưa tay đoạt đi bao y phục "Nương tử, ngươi nghe ta giải thích, ta thực sự là đi làm ăn, nguyên bản nghĩ sắc trời đã tối liền dự định tại dịch trạm qua một đêm, hôm sau rồi trở về, vậy mà lại bị bọn họ kéo đi thanh lâu, không khéo thì gặp phải Vân cô nương bị người khi nhục, lúc này mới giúp nàng một phen, nhưng lúc ở dịch trạm, trong lòng của ta tràn đầy đều là ngươi! Ta với nàng thật sự là trong sạch, không hề phát sinh cái gì."

"Ta mặc kệ ngươi trong sạch hay không, cùng ta không có bất luận quan hệ gì!"

"Nương tử!"

"Buông tay."

Thanh âm Kim Trí Tú lạnh lùng đến cực điểm, tựa như người thiên kiều bá mị dưới thân Lạp Lệ mấy ngày trước đây không phải nàng.

"Tú Nhi, thực sự cái gì ta cũng chưa từng làm, ngươi phải tin tưởng ta, sau này ta cũng sẽ không xen vào việc của người khác nữa." Lạp Lệ cúi đầu, thanh âm cũng run run muốn khóc.

"Tốt xấu cũng là phu thê một thời gian, ngươi buông tay, chúng ta hòa ly đi."

"Ta không đồng ý!" Hai chữ hòa ly này lập tức khiến Lạp Lệ không thể kiềm được, hai hàng thanh lệ theo khóe mắt trượt xuống nhưng mà đừng nói hòa ly, ngươi đừng làm ta sợ."

Kim Trí Tú lúc này cũng cố nén chua xót khổ sở trong lòng, nàng cũng rất muốn tha thứ Lạp Lệ, thế nhưng vừa nghĩ đến nàng cùng một nữ tử xa lạ cùng một đêm, khúc mắc này trong ngực Kim Trí Tú thế nào cũng qua không được, tối đêm qua là một nữ tử thanh lâu, qua đêm mai sẽ là nữ tử nào nữa đây, những ngày như vậy, nàng không thể, cũng vô pháp tiếp thu.

Hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Lạp Lệ: "Có thể là cha ta nói rất đúng, tính ngươi vốn trời sinh đa tình, là ta miễn cưỡng ngươi."

"Ngươi không có miễn cưỡng ta, là ta sai, ta không nên tự chủ trương, ngươi đừng giận ta có được hay không, đừng đi, đừng hòa ly." Lạp Lệ ôm Kim Trí Tú liền khóc rống lên, nếu biết sẽ có kết quả như vậy thì cho dù Vân cô nương kia có khóc chết ở trước mặt, mình cũng sẽ không giúp nàng.

[Satzuver]Công Chúa, Tiểu Tăng Hữa Lễ!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ