.6.

24 2 0
                                    


Tôi và em chưa bao giờ chính thức nói lời tạm biệt!

Đến cả lúc Juhan ra sân bay, tôi cũng không tiễn. Tuần cuối cùng của tháng Mười, chúng tôi thậm chí vẫn đi tập yoga cùng nhau. Juhan vẫn đến nhà tôi ăn tối. Chúng tôi vẫn trò chuyện, đi dạo, chơi game, làm một vài điều vô thưởng vô phạt, thi thoảng vẫn trêu chọc nhau hoặc giận hờn. Cuộc sống của tôi, cuộc sống của em, và mọi thứ thuộc về chúng tôi có vẻ vẫn sẽ tiếp diễn một cách đều đặn và đẹp đẽ như vậy. Chỉ là một ngày, em thôi không xuất hiện trong cuộc đời của tôi nữa.

Ban đầu, tôi thấy mọi thứ vẫn diễn ra một cách bình thường, như thể rồi em sẽ lại gõ cửa nhà tôi một cách đột ngột như đêm mưa bão ngày chúng tôi mới quen, hay cuối tuần sẽ chờ tôi tại lớp yoga vào lúc sáng sớm. Nhưng thời gian trôi qua càng lâu... một tuần, rồi một tháng, tôi thấy trái tim mình ngày càng rệu rã. Tôi thấy mọi thứ vẫn mang bóng hình của chính nó, nhưng dường như đã mất đi ánh sáng, âm thanh và những sắc màu.


Tháng Mười hai buốt giá nhất trong năm, Park Jinseong cuối cùng cũng trở về.

Park Jinseong tìm thấy tôi trong một tình trạng thật thảm hại. Người nóng sực như hòn than, chìm nghỉm giữa một đống chăn gối. Căn phòng trở thành một bãi chiến trường với đậm đặc mùi đồ ăn và bát đĩa chưa rửa, mùi kháng sinh, mùi thuốc đông y... Những thứ mùi đáng sợ đó trộn vào nhau, tạo thành một thứ mùi đặc trưng của sự ốm đau và hoảng loạn.

Tôi mở mắt nhìn Jinseong, khi anh đang áp bàn tay rất lạnh sau một chuyến đi vượt 15 nghìn cây số vào cái trán nóng sực của tôi. Ánh mắt anh lo lắng và xót xa:

- Tại sao em không nói với anh là em bị ốm nặng như vậy?

Tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc và dịu dàng quá đỗi của Jinseong, thấy lòng chùng xuống đáy. Nước mắt chảy từng dòng như thể một cái vòi nước cũ bị hỏng mất van. Và rồi, mọi thứ mờ dần đi. Ánh sáng, bóng dáng của anh và cả căn phòng...

Tôi nghe thấy Park Jinseong cứ gọi tên mình mãi.

Jinseong cố chạy quanh, chắc là để tìm được thứ gì đó có thể liên lạc, rồi lại vụt chạy ra ngoài.

Giữa lúc tỉnh táo và mê man ấy, tôi đã cố sức để nói với Jinseong: "Đừng lo". Nhưng tôi không tài nào mở miệng ra được. Đầu óc tôi cứ dần bị nhấn vào một khoảng không đen ngòm, chẳng có lấy một tia hi vọng. Tôi cứ thấy mình bồng bềnh như thế, giữa những không gian khác nhau và nhiều thứ âm thanh hỗn độn. Những tiếng nói tôi đã từng rất mong nhớ thi thoảng vọng lại, là tiếng nói của mẹ, của ba, của Dongbeom, và Jinseong. Tôi muốn trả lời lại tiếng gọi của những người thân thương ấy, nhưng có một điều gì đó cứ đè nặng lên thân thể, lên trí óc và ngăn cản tôi hết lần này đến lần khác. Tôi thấy mình cô đơn quá đỗi, nhưng chẳng hiểu sao lại bình thản lạ lùng.

Lần cuối cùng, tôi thấy mình đang đứng giữa mùa hè, nắng chói chang chiếu vào mặt. Tôi thấy lấp loáng phía xa là Juhan đang cười. Nghe thấy tiếng Juhan bảo: "Lại đây đi, chúng ta sẽ cùng nhau trồng một cái cây nhé?". Tôi chạy đuổi theo em mãi, nhưng cái bóng đẹp xinh của em cứ luôn luôn chỉ ở phía trước, làm thế nào cũng không sao chạm lại gần. Tiếng cười của em giòn tan, lấp đầy bầu không khí, hòa với tiếng của gió, của cây, của xe cộ văng vẳng phía xa... tạo nên thứ âm thanh sống động và đáng nhớ nhất mà tôi đã từng được nghe trong đời.

Mùa hè trong ký ứcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ