Chương 2: Hôm nay rất lạnh nhưng cũng rất vui!

561 53 0
                                    




Kim Mingyu gọi dịch vụ lái thay, chẳng mấy chốc tài xế đã tới đón họ.

(Dịch vụ lái thay: Tại các nước như Trung Quốc, Hàn Quốc, người ta có dịch vụ gọi người lái hộ cho những người say xỉn, hoặc ốm đau không lái được.)

Rất nhiều người đứng chờ xe bên đường, Mingyu là kẻ rời đi đầu tiên.

Anh mở cửa sau cho Seokmin để cậu lên trước.

Xe anh là xe việt dã, sàn xe rất cao.

Seokmin chui nửa người vào trong, lúc thu nốt chân kia vào, chân cậu cọ qua bàn tay đang che chắn cho cậu của Mingyu.

Làn da cậu rất lạnh, còn buốt hơn cả gió rét.

Mingyu cau mày, đóng cửa xe rồi mới quay lại bảo Myungho: "Bọn tao về trước."

Myungho ngơ ngác nhìn Mingyu đi vòng qua bên kia xe.

Dù gì lúc Lee Seokmin vừa mới đến, thoạt trông Mingyu chẳng có vẻ gì là mặn mà với cậu cả.

Xe đang bật điều hòa nóng, tuy không hiệu quả lắm, nhưng đã ấm áp hơn ngoài kia nhiều.

Seokmin tựa lên ghế, cầm di động trong tay nhưng không xem, mắt hơi híp lại như đang buồn ngủ.

Cậu báo địa chỉ của mình cho tài xế, kéo áo khoác lại kín hơn.

Trong khung cảnh tối tăm, Mingyu nhìn avatar vừa xuất hiện thêm trong danh sách liên lạc của mình.

Ảnh đại diện của Mingyu là một cây bách, còn avatar của Seokmin là một thằng bé đang ăn gì đó.

Qua phán đoán đơn giản, Mingyu cho rằng đây là một nhân vật truyện tranh, nhưng vì anh rất ít để tâm đến mảng giải trí này, nên không nhận ra đó là ai.

Seokmin ngồi tựa rất gần anh, Mingyu bèn cúi đầu, đưa di động của mình qua, hỏi cậu: "Ảnh đại diện của cậu là gì thế?"

Seokmin nghiêng đầu qua một tẹo để nhìn, phần tóc trên đỉnh đầu gần như dán vào cánh tay Mingyu, mang lại xúc cảm vô cùng ấm áp cho anh.

Cậu cười rất nhẹ, hỏi anh: "Cái này mà cậu cũng không biết à?"

Giọng Seokmin không có vẻ nhạo báng, mà chỉ mang nét nghịch ngợm mà Kim Mingyu rất thích.

"Ừ," Mingyu thành thật trả lời, "Không biết."

"Đây là Shin – Cậu bé bút chì đấy," Seokmin lấy di động của mình ra, click vào album, chĩa màn hình cho Mingyu xem, "Cậu nhìn nè, toàn là ảnh bé nó đấy, cu cậu này có nhiều emoji hot lắm."

Mingyu lướt qua vài lần, trả điện thoại lại Seokmin, hỏi: "Sao cậu lại thích?"

"Vì đáng yêu mà," Seokmin nghiêng mặt nhìn Mingyu, "Cậu không thấy thế sao?"

Từ góc độ này, một nửa mặt cậu bị ép lại, phần má phồng lên kia thật sự hơi nhang nhác thằng bé trong tranh.

Seokmin nói rất khẽ khàng, Mingyu gật đầu, đáp: "Giờ thì thấy rồi."

Vẻ mặt anh vẫn bình thản, không thay đổi gì, anh lại nói: "Đúng là đáng yêu thật."

Giờ đã muộn quá rồi, Seokmin đẩy cửa xuống xe xong thì không cho Mingyu tiễn nữa.

[Chuyển ver] GYUSEOK| Ở lại bên anhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ